Dịch: Hoả Phụng Thần
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi ăn sáng, dưới sự dặn dò của đại tiểu thư, Sở Phàm lái xe hộ tống nhị tiểu thư đi học. Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng lên xe của mình phóng tới Đại học Yến Hoa.
Sau khi tới Đại học Yến Hoa, Sở Phàm nói với nhị tiểu thư:
– Nhị tiểu thư, tôi có chút việc bận nên sẽ không đi học cùng cô được. Trước khi cô tan học, tôi sẽ chờ đón cô ở đây.
– Ừ, hôm nay buổi trưa tôi không về nhà đâu. Buổi chiều tôi còn phải học, tôi sẽ nghỉ ngơi ngay trong kí túc xá.
Nhị tiểu thư nói.
– Hả, thế buổi trưa tôi phải làm thế nào?
Sở Phàm kêu lên.
– Ai quản anh? Anh thích thế nào thì cứ thế mà làm.
Nhị tiểu thư mắt đảo như rang lạc, nói:
– Tiểu Ngốc Ngốc, không phải là anh cũng muốn vào kí túc xá nghỉ ngơi cùng tôi đấy chứ? Nhưng mà đây là KTX của nữ sinh đấy. Tuy nhiên nếu anh có gan dám vào đó thì tôi cũng không phản đối.
– Nếu tôi đi cùng nhị tiểu thư còn có thể nghỉ ngơi sao?
Sở Phàm ý vị thâm thúy nói, nhìn nhị tiểu thư một cái, lại tiếp tục:
– Hơn nữa nữ sinh ở KTX đều là mấy người tính khí như phụ nữ thời mãn kinh. Tôi cũng không muốn đi trêu chọc các nàng.
– Tôi cũng không muốn quản anh, hehe.
Sở Phàm uống một ngụm cà phê, một vị đắng khét tràn ngập cả cổ họng. Thật ra hắn không quen uống loại thức uống này, tuy nhiên đi tới thành phố lớn không thể không theo thời thượng, học uống cà phê, ra vẻ thanh nhã.
Sở Phàm xem xong báo sáng nay, uống gần nửa tách cà phê, một lúc đã là mười giờ. Sở Phàm nhìn đồng hồ, thì thào tự nói:
– Theo lý mà nói thì thằng cha Triệu Thanh kia cũng đã phải đến công ty rồi chứ nhỉ. Sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?
Sở Phàm đang nghĩ ngợi chợt thấy ba chiếc xe màu đen đang đi tới tòa nhà Kim Khoa. Sở Phàm nhìn thấy ba chiếc xe này rồi liền bình tĩnh rút từ túi da đeo bên lưng ra một chiếc ống nhòm, điều chỉnh ống ngắm bí ẩn nhìn về phía ba chiếc xe kia. Hắn vừa nhìn đã biết ngay hai chiếc xe trước và sau đều là xe vệ sĩ hộ tống. Chính chủ ngồi trong chiếc BMW màu đen ở giữa.
Quả nhiên từ mỗi chiếc xe trước và sau đi xuống ba gã đàn ông mặc âu phục sặc sỡ. Sáu gã đàn ông này sau khi xuống xe thì có bốn gã thần sắc đề phòng canh chừng chiếc BMW ở giữa. Rồi một gã mở cửa sau chiếc xe, một gã khác dùng thân thể che ở trước cửa xe. Tiếp theo, gã vệ sĩ này đón tiếp một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nét mặt sáng sủa bước ra khỏi xe. Ngay sau đó trên chiếc BMW cũng có hai gã mặc trang phục vệ sĩ bước xuống.
Ngay khi người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia đi ra, đồng tử Sở Phàm mạnh mẽ co rút lại. Hắn điều chỉnh tiêu cự, nhắm vào lão già kia nhìn kỹ. Lúc lão được hộ tống xuống xe, ngay trong chốc lát Sở Phàm đã nhìn thấy được một bên mặt của lão. Nhưng như vậy đã đủ rồi, vì Sở Phàm đã nhìn rõ người đàn ông trung niên này chính là Chủ tịch Công ty Bất động sản Kim Khoa – Triệu Thanh!
Ngay sau đó, Triệu Thanh được tám gã vệ sĩ vây xung quanh không một kẽ hở, hộ tống đi đến tòa nhà Kim Khoa.
Sau khi Triệu Thanh đi vào tòa nhà Kim Khoa, Sở Phàm cũng thu ống nhòm của hắn lại. Lúc này hắn phát hiện một người nhân viên của quán cà phê không biết khi nào đã lên tầng hai, hơn nữa còn nhìn hắn một cách rất khó hiểu. Hắn không để ý tới người này, thản nhiên nói:
– Tính tiền!
Mục đích của hắn lần này là điều tra hành tung, và các vấn đề an toàn phòng bị của Triệu Thanh. Cuối cùng có chút ngoài dự kiến là mức độ phòng bị của Triệu Thanh vượt quá tưởng tượng của hắn. Hắn không nghĩ tới Triệu Thanh tìm đến tám vệ sĩ để bảo vệ cho mình, hơn nữa đây mới là những người công khai, còn âm thầm hộ vệ nữa thì không biết thế nào nữa.
Nếu như Triệu Thanh không thẹn với lương tâm thì bình thường việc gì phải kinh sợ lo lắng làm như vậy làm gì, tìm đến nhiều vệ sĩ như vậy bảo vệ mình. Chẳng lẽ Triệu Thanh dự mưu bắt cóc nhị tiểu thư nhưng cuối cùng lại bị bại lộ là cóliên quan đến, cho nên hắn không thể không tăng cường phòng bị an toàn của bản thân? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Sở Phàm không thèm nghĩ nhiều nữa. Hắn thầm nghĩ cứ thăm dò hành tung Triệu Thanh, định ra kế hoạch hành động sau đó đợi chỉ thị của Kỷ Thiên Vũ.
Sở Phàm tính tiền xong thì rời khỏi quán cà phê. Ngay khi đi ra hắn nhìn về phía góc đường đối diện thấy có một mỹ nữ cao gầy gợi cảm, thướt tha thon thả, thành thục đang đi tới. Mỹ nữ này sắc mặt có vẻ không tốt lắm, có vẻ đang bực bội. Sở Phàm nhìn kỹ thì phát hiện ra mỹ nữ khêu gợi này không phải ai khác, chính là giáo sư đại học Yến Hoa hôm qua đã đấu khẩu cùng hắn – Lâm Hiểu Tình!