Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 8 Cái gọi là Đồng Tử công – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 8 Cái gọi là Đồng Tử công

 

Dịch: MFF

 

Nguồn: Sưu Tầm

Kỉ Tiêm Vân không hề để ý sắc mặt của Trần Tuấn Sinh, nói xong liền ngoắc tay ra hiệu cho Sở Phàm, cùng nhau bước về phía ngoài cửa.

Trần Tuấn Sinh lúc này sắc mặt không khỏi đanh lại, mặt âm trầm, lạnh lùng nói:”Kỉ nhị tiểu thư, Trần Tuấn Sinh ta hôm nay muốn ngươi tại đây bồi ta uống rượu , ngươi có thể đi, nhưng trước hết phải bồi tiếp ta vài ly!”.

Ngay sau đó Trần Tuấn Sinh quay đầy nhìn Trầm Mộng Lâm cùng với năm gã công tử nhà giàu, lạnh như băng nói:”Ta muốn một mình ở đây bồi tiếp Kỷ nhị tiểu thư, ta nghĩ, các vị chắc cũng không có ý tiếp tục ở lại đây quấy rầy nhã hứng của ta cùng nhị tiểu thư? Nếu các vị trong mắt còn có Trần Tuấn Sinh ta, như vậy xin mời rời đi, ngày mai Trần Tuấn Sinh ta sẽ thiết tiệc mời các vị, như thế nào?”.

Trần Tuấn Sinh nói vậy là đã có ý ra lệnh bắt những người khác rời đi, với địa vị gia thế của Trần Tuấn Sinh hiện giờ, mấy tên công tử bột kia cũng chỉ đành cười cười ra mặt cùng nhau rời đi, mấy cô gái trong nhóm thấy vậy cũng liền đi theo, cuối cùng chỉ còn lại Trầm Mộng Lâm, Kỉ Tiêm Vân còn có Sở Phàm!

Trần Tuấn Sinh nheo mắt, nhìn Trầm Mộng Lâm thản nhiên nói:”Trầm mỹ nữ, chẳng lẽ nàng muốn ở lại xem cuộc vui? Nàng cũng muốn bồi tiếp bản công tử ta? Như vậy cũng tốt, ta một lần tiếp thu cả hai vậy, ha ha!”.

Trầm Mộng Lâm nghe vậy sắc mặt nhất thời đỏ bừng, trong ánh mắt thoáng hiện tia phẫn hận, nổi giận đùng đùng nói:”Trần Tuấn Sinh, tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi không chết tử tế đâu!” Nói xong Trầm Mộng Lâm liều lĩnh nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn ngọc vung lên đánh tới ngực Trần Tuấn Sinh!

Trần Tuấn Sinh cười lạnh một tiếng, bắt gọn bàn tay của Trầm Mộng Lâm, cười ha ha, đồng thời hất cằm ra hiệu cho gã mặt sẹo đeo kính râm đứng bên cạnh, sau đó trực tiếp hất văng Trầm Mộng Lâm về phía gã mặt sẹo, tên mặt sẹo thuận thế tiếp lấy, đồng thời bàn tay phải khẽ chém nhẹ lên gáy Trầm Mộng Lâm , nhất thời Trầm Mộng Lâm liền gục xuống hôn mê bất tỉnh!

“Ngươi, ngươi đã làm gì Mộng Lâm?” Kỉ Tiêm Vân mặt mày thất sắc, run run hỏi.

“Không sao cả, nàng ta ở đây rất vướng bận , ta để nàng ta ngủ một lát, miễn cho gây trở ngại chúng ta thân mật!” Trần Tuấn Sinh cười nói.

Sở Phàm đi vào trong toilet, mở chiếc ba lô sau lưng lấy ra một bộ quần áo màu đen thay đổi cho bộ màu xám đang mặc trên người, sau đó chạy tới phòng hóa trang của quán bar, từ nhân viên đang trực phòng cầm lấy chiếc mặt nạ, trong quán bar tầm cỡ như thế này, mỗi tuần đều có tổ chức vũ hội hóa trang, cho nên không thiếu các loại mặt nạ hình dạng kì quái để chuẩn bị cho vũ hội. Sở Phàm cầm chiếc mặt nạ đeo lên mặt, lúc này chiếc mặt nạ đeo trên khuôn mặt của hắn toát ra một loại cảm giác khiến người ta lạnh như băng!

Giờ phút này Sở Phàm cùng với Sở Phàm lúc trước quả thực như hai người khác biệt, tuyệt đối không ai có thể cho rằng hắn cùng với gã Sở Phàm lúc trước có gì đó quan hệ, cho dù là nhị tiểu thư Kỉ Tiêm Vân gặp được cũng tuyệt đối nhận không ra chứ đừng nói đến bọn Trần Tuấn Sinh, bởi vì bọn họ cho rằng Sở Phàm đã bị dọa đến phát lịm!

Ngay từ lúc đầu Sở Phàm đã không quen nhìn thái độ ngang ngược bá đạo của Trần Tuấn Sinh, chỉ là hắn nhẫn nhịn không để hiện ra mặt, bởi vì hắn không muốn bị phiền toái, ở trên đời này, hắn hiểu được như thế nào để bảo vệ mình, hắn cũng không phải cái loại thanh niên ngu ngốc hung hăng làm việc không để ý đến hậu quả, cho nên hắn mới cố ý để thủ hạ của Trần Tuấn Sinh ném ra một góc, lúc sau mới thay đổi diện mạo giáo huấn Trần Tuấn Sinh cứu Kỉ Tiêm Vân!

Đối phó với loại người như Trần Tuấn Sinh, phương pháp hữu hiệu nhất chính là lấy một cái thân phận thần bí giáo huấn mạnh mẽ hắn một phen, cho hắn vĩnh viễn không thể đoán ra người thần bí này là ai, để cho hắn cả đời sống ở dưới cái bóng ma thần bí này, huống hồ, Sở Phàm căn bản cũng không muốn bộc lộ ra thân thủ của hắn trước mặt người khác, đạo lý rất đơn giản, bởi vì hắn là một bảo tiêu, địch nhân càng coi thường hắn, hắn sẽ càng có thể bảo hộ cố chủ an toàn!

Hơn nữa Sở Phàm từ đầu cũng đã nhìn được, Trần Tuấn Sinh cũng không dám hành động gì quá thể đáng với nhị tiểu thư, từ thái độ của nhị tiểu thư đối với hắn là nhìn ra được, ngày thường Trần Tuấn Sinh tuyệt không có dám lộn xộn với nhị tiểu thư một cọng tóc gáy, cũng vì thế Sở Phàm mới yên tâm giả bộ bất tỉnh, cố ý dùng thân phận khác xuất hiện, ra tay giáo huấn cả đám Trần Tuấn Sinh!Đó là hành động nhất cử lưỡng tiện!

Sở Phàm đeo chiếc mặt nạ đi vòng ra ngoài cửa phụ, tới trước cửa chính ra sức gõ. Trần Tuấn Sinh lúc này đã dồn ép Kỉ Tiêm Vân vào tận góc của ghế sofa, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa kịch liệt trong lòng liền giận dữ, quát:”Tống cổ ngay thằng nào đang gõ loạn ở bên ngoài đi cho ta!”.

Một tên mặtruyenfull.vnple đen đang đứng gần cửa nhất liền chạy tới mở ra, nhất thời “Phanh” một tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết, tên vừa mở cửa bất thình lình bị đánh văng ra một góc, Sở Phàm bình thản lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước vào!

Trần Tuấn Sinh không nghĩ tới thủ hạ của hắn chưa kịp chớp mắt đã bị đánh bay, trong lòng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại liền rõ ràng thấy, một hắc y nhân đeo chiếc mặt nạ quỷ đang đứng trước mặt hắn!

..

(1).Đồng tử: trẻ con, người chưa đến tuổi thiếu niên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.