Tám giờ tối, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm lái xe đến Biệt thự Lam Hải tìm Kỷ Tiêm Vân. Kỷ Tiêm Vân thấy các bạn đến thì muốn cùng đi hát karaoke. Dẫn hai vị đại mỹ nữ Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm vào đại sảnh xong, Kỷ Tiêm Vân chạy lên phòng tắm rửa.
Sở Phàm vừa nghe thấy nhị tiểu thư bảo phải tắm rửa, không khỏi động phàm tâm, cảm giác máu nóng dâng lên. Đúng là lúc nhị tiểu thư mặc nội y cảnh xuân sắc tuyệt vời thật sự rất hấp dẫn, chẳng kém gì vẻ thành thục thân thể hoàn mỹ của đại tiểu thư. Tuy nhiên, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đang ở đấy, Sở Phàm không dám một mình ở trong phòng nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Nếu không cứ như theo tính cách tò mò của Tô Phỉ thì nhất định là sẽ truy ra mất.
Huống hồ, đêm nay Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng thực mê người. Thưởng thức vẻ mỹ mạo và dáng người của Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng là một lựa chọn không tồi.
Mỹ nữ lai Tô Phỉ mặc một cái áo khoác trắng không tay bó sát người. Tấm áo khoác trắng bó sát kia dường như là dán dính vào cơ thể cô, làm lộ rõ cả dáng vẻ ngạo nhân của cô nàng. Bầu ngực cao vút ngạo nghễ phập phồng rung động, khiến người ta nhìn muốn xịt máu mũi. Chiếc áo khoác bó sát gợi cảm cũng phơi bày vòng eo mảnh khảnh và cái bụng bằng phẳng của cô nàng. Bên dưới Tô Phỉ mặc váy ngắn bó sát, tạo thành một chỉnh thể, nhìn qua có một vẻ gợi cảm hoang dã, mê hoặc dị thường.
Đương nhiên, Tô Phỉ ngoài dáng vẻ bề ngoài hấp dẫn mê người của một mỹ nhân lai ngoại quốc, còn có mái tóc vàng uốn xoăn buông rối bên hai vai, cặp mắt to màu lam nhạt phảng phất vẻ hào quang trong sáng của tuổi thanh xuân. Đôi mắt đẹp như chứa đựng cả bầu trời xanh trong, vẻ gợi cảm của nàng giống như một quý tử nhà giàu ăn chơi. Cả hai dáng vẻ kết hợp lại cùng một chỗ thật là khiến người ta rung động cả cõi lòng.
Trầm Mộng Lâm vẫn quyến rũ xinh đẹp như thế, một thân váy ngắn mang cả dáng người lả lướt lung linh của nàng hiện ra. Trên đời này có loại nữ nhân, bất kể là đứng cũng đẹp, ngồi cũng đẹp, trên người tản mát ra một cỗ khí tức mị hoặc. Nhất cử nhất động của nàng đều trực tiếp khêu gợi bản năng tình dục sâu xa trong mỗi người. Trầm Mộng Lâm chính là một cô gái như thế.
Nàng giỏi nhất là việc làm tôn lên thân thể hoàn mỹ mê người của mình. Ví dụ, nàng ra dáng xoay người một tí, lại lấy tay hơi che che đi góc áo, nhưng đồng thời, thắt lưng khom xuống trong nháy mắt lại đủ để người ta nhìn thấy cái khe rãnh thật sâu phía dưới bộ ngực trắng nõn mịn màng kia. Lúc nàng vặn vẹo thân hình đi như rắn nước, cái mông căng tròn, co dãn đàn hồi tùy hứng lay động theo. Lúc này, lòng dạ đàn ông cũng theo cái mông đang đong đưa trái phải kia của nàng mà nhảy lên tưng tưng. Tuyệt đối là một vưu vật làm người ta mê đắm cho tới chết cũng không oán thán.
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm cùng với các nàng ngồi bàn tán chuyện phụ nữ. Sở Phàm rất thức thời ngồi về phía đầu kia của sofa. Hắn ngồi rất đúng chỗ, có thể bí mật quan sát đại tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày, đều mỹ mạo khác người.
Sở Phàm vẫn cúi đầu. Trừ lúc khẽ tợp một miệng nước chè ra thì hắn vẫn vỗn dĩ là khiêm cung lễ phép cúi đầu đứng một bên.
Thời điểm một người đàn ông cúi đầu, ngoài lý do khiêm tốn lễ phép ra, còn có thể biểu hiện cho cái gì đây? Kỳ thật, còn có rất nhiều lý do khác nữa. Ví dụ như giờ phút này, Sở Phàm đang cúi đầu kì thực là vì âm thầm nhìn chân ba nàng đại mỹ nữ bên cạnh. Hắn cảm thấy để phán đoán một nữ nhân có đẹp hay không trước hết là phải quan sát đầu ngón chân của nàng, tiếp đó mới quan sát đến hai chân của nàng.
Trầm Mộng Lâm nói xong, nhẹ nhàng dựa vào tay vịn trên ghế sofa, ngón trỏ trên tay phải nhẹ nhàng kéo trượt qua ngực Sở Phàm. Sở Phàm tim nhảy tưng tưng.
“Bố khỉ! Nếu xung quanh mà không có ai thì thật đúng là chỉ muốn tống cổ cô nàng này lăn xuống đất mất. Anh mà không thể hiện tí uy phong thì chắc các em càng thêm coi thường đây”. Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ, đồng thời đồng tử công trong cơ thể đang muốn bùng phát. Hắn cũng không muốn đại tiểu thư các nàng lại một lần nữa chứng kiến đồng tử công của mình, cho nên nói:
– À, tí nữa thì quên mất. Hôm qua tôi thay đồ xong vẫn còn chưa giặt, tôi đi trước đây…
Tô Phỉ ấn tay hắn lại, không chờ hắn nói hết lời đã cắt ngang:
– Còn muốn chạy à? Bọn tôi không đồng ý đâu nhá. Không phải là còn có cô Vương hay sao? Cô Vương có thể giặt giúp anh. Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi, giúp tôi với Mộng Lâm buôn chuyện cái đã.
Sở Phàm nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, tiến không đc lùi không xong, chỉ có cách đánh mắt cầu cứu đại tiểu thư giúp đỡ thôi.
Đại tiểu thư ngồi đó cười yếu ớt, vẻ tuyệt mỹ trên mặt vẫn không lấn át vẻ mỹ lệ trần tục. Đôi làn thu thủy của nàng như là đang có thêm một tia sáng cơ trí. Nàng vẫn cho rằng Sở Phàm kia bề ngoài ngốc nghếch không phải là cố ý giả vờ, cho nên nàng chỉ có cười nhẹ, theo dõi thần sắc biến hóa trên mặt Sở Phàm.
Tuy nhiên nàng vẫn không nhìn ra được. Ít nhất là giờ phút này nàng không nhìn ra được Sở Phàm chính là ngồi đó mà không hề hoảng loạn hay là ngồi đó mà bề ngoài không hề hoảng loạn còn bên trong thì đã là lòng lang dạ thú rồi.
Nàng bắt đầu cảm thấy Sở Phàm thú vị rồi đấy. Trong đầu nàng vẫn có một bí mật, chính là muốn tự mình chứng kiến xem Sở Phàm hùng mạnh, lãnh huyết, vô tình, quyết tuyệt, thậm chí còn có phần tàn nhẫn giống như lời em gái mình nói rốt cuộc là như thế nào.