Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 48 Ôm cây đợi thỏ – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 48 Ôm cây đợi thỏ

 

 

 

 

 

 

Dịch: Tiềm Long

 

Nguồn: Sưu Tầm

– Ách, chúng ta làm thế nào để tiến hành đợt phản kích thứ hai đây? Có phải là cú thế xông thẳng ra ngoài không?

 

Nhị tiểu thư có chút kích động phấn khích nóng lòng muốn thử cái cảm giác đó.

Sở Phàm cười cười nói:

 

– Nhị tiểu thư, cô không phải là chưa xem phim Hongkong đó chứ? Xông thẳng ra ngoài à? Chỉ sợ cô còn lao ra đó đi chưa được mười bước thì đã mất đầu rồi!

Nhị tiểu thư líu lưỡi nói:

 

– Anh có phải là đang dọa tôi không? Không xông ra thì chẳng lẻ chúng ta cứ ở chỗ này chờ chúng tới à?

– Nhị tiểu thư nói đúng một nửa. Chúng ta phải để bọn chúng qua chỗ chúng ta nhưng chúng ta không phải chờ mà phải dụ dỗ, phải mê hoặc bọn chúng.

 

Sở Phàm nói.

– Dụ dỗ?

 

Đôi mắt tuyệt mĩ của Nhị tiểu thư mở to hết cỡ nhưng vẫn chưa hiểu nó là thế nào cả. Nàng mường tượng mấy từ “Dụ dỗ, mê hoặc” mà Sở Phàm nói ra hẳn không phải là ý tốt đẹp gì. Mấy từ đó luôn làm con người ta hướng tới cái dục vọng trần trụi tối nguyên thủy của nhân loại.

– Ừ! Ngoài cửa còn có hai tên đứng canh nên chúng ta phải dụ bọn chúng vào đây. Sau đó là giải quyết từng tên một.
Tiểu Ngốc Ngốc này ngày thường thì ngây ngây ngô ngô mà tùy ý bất cứ lúc nào nàng với Phi Phi, Mộng Lâm cũng có thể khi dễ, trêu đùa. Nhưng một khi mình gặp nguy hiểm thì anh ta lại luôn đứng lên phía trước, vì an toàn của bản thân mình mà dũng cảm tiến lên, hoàn toàn không để ý tới an nguy của chính anh ta. Nàng đột nhiên có chút gì đó cảm động mà ánh mắt khi nhìn về phía Sở Phàm lại còn hơn một tia tôn kính.

– Nhị tiểu thư, giờ không phải lúc nhìn chằm chằm vào tôi đâu. Chờ khi về nhà, tôi nằm trên giường thì cô thích nhìn gì thì cứ nhìn.

 

Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, dưng dửng nói.

– Lượn, lượn đi. Ai nhìn anh? Anh cũng không cầm gương soi lại mình xem. Thật sự là rất xấu!

 

Sắc mặt nhị tiểu thư phớt đỏ.

– A, thật sao? Trước tiên không cần nói về vấn đề này nữa. Tiếp theo phải tiến hành bước thứ ba của kế hoạch.

 

Sở Phàm trầm giọng nói.

– Bước thứ ba của kế hoạch? Đó là cái gì?

 

Nhị tiểu thư hỏi.

– Bắt tên Phong ca kia. Hắn mới là nhân vật chủ yếu. Chỉ có cách bắt hắn mới có thể tìm ra người đứng đằng sau thao túng tất cả chuyện này.

 

Ánh mắt Sở Phàm trở nên sâu sắc, chậm rãi nói.

– A, vậy.. vậy làm thế nào để bắt hắn ta? Có phải lại muốn tôi đi dụ dỗ hắn không?

 

Nhị tiểu thư chu miệng nói.

Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư thật lâu rồi nói:

 

– Dụ dỗ? Cho dù nhị tiểu thư bằng lòng thì tôi cũng đồng ý!

Nghe vậy, đôi mắt đẹp tuyệt mĩ của nhị tiểu thư nàng lén nhìn về phía Sở Phàm, trong đầu thầm mắng:

 

” Tên ngốc chết tiệt này. Hắn sao mỗi lần nói lại khiến người ta cảm thây chút cảm động, lại có một chút vui sướng nữa chứ? Đúng là một tên ngốc đáng chết. Hừ!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.