Dịch: mrKim
Nguồn: Sưu Tầm
Một chiếc xe thể thao Porche cao cấp màu đỏ đi ra khỏi đại học Yến Hoa, chạy về con đường phía tây.
– Tiểu Ngốc Ngốc!
Sở Phàm đang ngồi bên trong xe thích thú lắng nghe một bản nhạc nhẹ, êm tai thì bất thình lình lại nghe được nhị tiểu thư gọi hắn. Hắn liền ứng thanh
“A!” một tiếng rồi trả lời:
– Ân?
– Cái viên gọi là thần đan Thiếu Lâm kia của anh là thật hay là giả đó? Sao Lâm Phi Dật ăn mà trên người không chút phản ứng nào vậy ?
Vấn đề này này thật sự trong lòng nhị tiểu thư từ lâu, nàng đã muốn hỏi hắn tuy nhiên lại ngại Tô Phi và Trầm Mộng Lâm bên cạnh cho nên không dám hỏi Sở Phàm ngay, mà lúc này bên trong xe, khi chỉ có nàng cùng Sở Phàm, thì nàng mới không kìm nổi mà hỏi.
Một tia cười khó có thể phát hiện từ trong mắt Sở Phàm chợt lóe lên, hắn nói:
– Tốt! Tao tin tưởng mày! Đúng rồi, bên cạnh nó có mục tiêu khả nghi không? Lão quỷ Kỷ Thiên Vũ kia nói không chừng âm thầm phái một đống lớn vệ sĩ bảo vệ cho nó đó !
– Tôi đã cẩn thận trinh sát qua, phạm vi trong vòng ba trăm mét của nó không có nhân vật khả nghi nào đang âm thầm bảo vệ nó. Tuy nhiên hôm nay bên trong xe của nó có một tên tiểu tử nhìn qua có vẻ ngốc nghếch!
– Ồ? Đây là chuyện gì? Sao lại thêm ra một tên tiểu tử nữa?
Thanh âm đối diện có vẻ xao động bất an.
– Tôi cũng không biết lai lịch của tiểu tử này. Theo tôi phán đoán thì hắn có thể là bạn học của mục tiêu. Tuy nhiên ông chủ có thể yên tâm, tên tiểu tử này tuyệt không có uy hiếp gì, và nó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hành động của ta, bởi vì tiểu tử này nhìn qua giống như là một tên thư sinh tay trói gà không chặt.
– Mày tốt nhất nên xác định cho kỹ càng, bởi vì lần hành động này tao trù tính đã lâu nên không muốn có sai lầm gì. Nếu xuất hiện sai lầm gì thì hậu quả mày cũng biết, điểm ấy không cần tao nhiều lời!
Giọng điệu của đối phương trầm xuống, âm lãnh nói.
– Ở trong thế giới của chúng ta quan trọng nhất chính là chữ tín, chúng ta cũng không làm chuyện mà không nắm chắc, bởi vì việc này một khi thất thủ thì chúng ta cũng không còn mạng sống. Chỉ cần ông chủ ở ngã tư đường phía trước hết thảy an bài thỏa đáng chờ tin tốt của tôi đi.
– Mày yên tâm, ngã tư đường phía trước tao đã an bài thỏa đáng rồi. Mày cứ chiếu theo kế hoạch mà làm.
– Vâng, sau khi thành công sẽ báo cho ông chủ!
Người trung niên âm trầm nói xong liền tắt điện thoại, một người áo đen trẻ tuổi đang lái xe nói:
– Phong ca, phía trước chính là ngã tư đường lớn phía Tây rồi!
Vị trung niên nhân tên là Phong ca này nghe vậy thì ánh mắt bỗng lạnh lùng, băng lãnh, hắn trầm thấp nói:
– Nói với các huynh đệ phía trước một tiếng, hành động đi săn bắt đầu!