Dịch: MFF
Nguồn: Sưu Tầm
Tiểu Lưu sắc mặt không che dấu được vẻ hưng phấn, nhanh chân vội vàng chạy về phòng phân biệt cuối toa xe, vừa bước vào phòng, gã tóc vàng cùng với ba tên thân hình vạm vỡ đã đứng sẵn trong đó chờ đợi Tiểu Lưu, vừa thấy Tiểu Lưu bước vào , gã tóc vàng liền sấn tới thấp giọng hỏi:”Đắc thủ chưa?”
“Rồi, thực thuận lợi. Tiểu Lưu cao hứng thấp giọng nói.
Gã tóc vàng nghe vậy thần sắc trên mặt cũng lộ ra kích động, thăm dò nhìn trước sau toa xe rồi nói:”Lại đây nghiệm hàng!”.
Tiểu Lưu nghe vậy liền đưa tay thọc vào túi quần, nhất thời trái tim hắn lạnh ngắt, cả người như rớt xuống vực sâu không đáy, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, lại sờ sờ hai bên túi quần rồi các túi quần áo trên người, sau mỗi lần đều đổi lấy thất vọng cực độ, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng khó coi!
Gã tóc vàng nhìn bộ dáng vẻ mặt của Tiểu Lưu nhíu nhíu mày, trầm thấp hỏi:”Làm sao vậy? Hàng đâu?”.
“Lão.. Lão đại…” Khuôn mặt Tiểu Lưu như phát khóc, nói: “Vừa rồi rõ ràng hàng đã tới tay , nhưng, nhưng vừa tìm mãi lại.lại không thấy!”.
“Không thấy ? Vịt nấu chín rồi còn bay được hả? Mày ý muốn độc chiếm?” Giọng nói của gã tóc vàng trở nên sắc bén nặng nề.
“Lão đại, thật sự, em nói là thật sự, vừa rồi em rõ ràng đã đắc thủ , sau đó liền một mạch đi tới đây gặp lão đại, ai ngờ.không thấy!” Tiểu Lưu vẻ mặt ảo não, cuống quít nói.
“Chẳng lẽ trên xe này còn có người cướp tay trên?” Con mắt gã tóc vàng híp lại, lóe ra một tia sắc bén như đao.
“Đúng rồi!” Tiểu Lưu hít thật sâu một hơi, nói:”Lúc em vừa lấy được đi qua, cái tên làm công ngồi đối diện lão già kia cũng vừa vặn đứng lên muốn đi nhà cầu.”.
“Á! Nói như vậy chẳng lẽ chính nó thuận tay hớt mất hàng của mày?” Gã tóc vàng hỏi dồn.
Sở Phàm nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của gã tóc vàng, cười cười, thầm nghĩ:”May mắn sư phụ bắt ta khổ luyện Đại Lực Kim Cương thủ, hôm nay vừa lúc thấy được công dụng của nó, thủ kình của Đại Lực Kim Cương thủ này cũng không phải người bình thường có thể tiêu thụ nổi !”.
Vợ chồng lão già ngồi đối diện đến giờ này vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, ví tiền hồ đồ bị người đoạt đi, lại hồ hồ đồ đồ trở về, hết thảy nhìn qua giống như đùa giỡn như lời vừa rồi mấy người đối đáp, có lẽ đúng như lời thanh niên ngồi đối diện đã nói, bọn họ là đang diễn trò!
Phương Thi Vận cũng lâm vào hồ đồ, rõ ràng là một hồi cướp bóc cuối cùng lại trở thành diễn trò khôi hài, nếu thật sự là diễn tại sao không có máy quay? Đạo diễn? Quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn ngây ngốc của Sở Phàm, nghĩ như thế nào cũng không thông!
———————.
“Lão đại, vừa rồi rõ ràng đã tới tay , anh như thế nào..” Tiểu Lưu lạ lùng cất tiếng hỏi.
“Ba!” một tiếng, gã tóc vàng tay trái bạt một cái lên đầu Tiểu Lưu, tức giận nói:”Mẹ mày, mày nói thằng nhãi kia là người làm từ nông thôn ra, còn nói cái gì yếu đuối. Ông hắt xì vào, thằng nhãi kia là một cao thủ, con mẹ nó, vừa rồi thằng nhãi kia dùng một bàn tay liền chế trụ ta, nếu không, ta khờ đến mức móc cả ví của mình đưa cho hắn? Mày.. con mẹ nó, nhắm người nào không nhắm, toàn bộ toa xe mấy trăm người mày lại nhắm vào người bên cạnh thằng nhãi kia xuống tay, mày…mày con mẹ nó, làm hại lão tử bị đè đầu!” Gã tóc vàng càng nghĩ càng giận,”ba ba” hai tiếng, liên tiếp bạt vào đầu Tiểu Lưu!
“Thằng nhãi kia là một cao thủ? Nhìn bộ dạng của hắn giống một cao thủ sao?” Tiểu Lưu thầm thì.
“Mày biết cái gì, mày còn chưa đạt tới cái cảnh giới nhìn ra hắn, mày biết cái rắm thôi, con mẹ nó, trong ví tiền của ta còn có chi phiếu, thẻ căn cước cộng thêm hơn một ngàn đồng đại dương (1) nữa chứ!” Tóc vàng ảo não nói.
“Lão đại, vậy bây giờ làm sao? Dù sao cũng phải lấy lại ví của anh, cùng lắm thì trực tiếp mời thêm vài anh em nữa, sau khi xuống bến trực tiếp làm thịt hắn!” Tiểu Lưu nói.
Gã tóc vàng nghe vậy con mắt vòng vo đảo qua đảo lại, nói:”Trước mắt cứ quan sát, xuống xe nói sau!”.
…………………………………….
(1).Đồng đại dương: (đại dương : ở đây là đơn vị tiền tệ)