Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 38 Lại có trò hay – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 38 Lại có trò hay

 

Rất nhanh, đám hội viên của hiệp hội Tae Kwon Do tản ra như đàn ong vỡ tổ, chỉ còn lại Sở Phàm và đám người Lôi Chiến.

– Người anh em, không nghĩ đến anh lại lợi hại đến như vậy, ba đòn hai chiêu đã đem Kim Triết Nguyên đánh cho răng rụng đầy đất, ha ha, thật là thống khoái!

 

Lôi Chiến trong mắt toát lên vẻ khâm phục, hưng phấn nói.

– Tôi thì tính lợi hại gì chứ, võ thuật Trung Quốc chúng ta bác đại tinh thâm, điểm bản lãnh này của tôi chỉ có thể coi như là học được một chút lông mao vẻ ngoài mà thôi!

 

Sở Phàm ngừng lại một lát, tiếp tục nói:

 

– Kỳ thật tôi không muốn ra tay, chỉ là tên Hàn Quốc tiểu bổng tử kia thực sự là quá kiêu ngạo, cứ như thể là Trung Quốc chúng ta tìm không ra được một kẻ đánh cùng hắn vậy, quả thực là nhịn không được chỉ muốn ra tay giáo huấn hắn một chút!

– Tên Hàn Quốc chó má đó ngày thường ở trường chúng ta vẫn bộ dạng tự cao tự đại, kỳ thật không nói dối anh, những kẻ gia nhập hiệp hội Tae Kwon Do bọn chúng đều là mấy tên tiểu tử có tiền có thế ăn chơi lêu lổng ở trong trường học, người bình thường muốn gia nhập cái hiệp hội Tae Kwon Do chó má đó quả thực là khó như lên trời, chỉ riêng phí nhập hội thôi anh cũng đóng không nổi.

 

Lôi Chiến tức giận bất bình nói, sau đó thay đổi ngữ khí lại nói:

 

– Người anh em, nếu anh không chê vậy chúng ta kết làm bằng hữu nhé, tôi thấy anh là một người rất sảng khoái!

Sở Phàm nghe xong mỉm cười nói:

 

– Anh đừng nói vậy, con người tôi ngoại trừ mỹ nữ ra cái gì cũng không ham, nhưng cũng thích được kết giao bằng hữu, tôi tên Sở Phàm, tên của anh tôi đã biết, ba vị huynh đệ này của anh xưng hô thế nào nhỉ?

Lôi Chiến nghe xong trong lòng vui vẻ, chỉ vào ba vị huynh đệ bên cạnh hắn lần lượt giới thiệu, nói:

 

– Cậu này tên Vương Hạo, cậu này tên Đoạn Thiên Vũ, cậu ta tên Trần Thần, ba người bọn họ đều là bạn cùng phòng với tôi đồng thời là huynh đệ!

– Sở ca, Sở ca, Sở ca!

Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ, Trần Thần ba người mỉm cười chào hỏi Sở Phàm, lúc này trong mắt của bọn họ đều tràn ngập thần sắc kính nể.

Lâm Phi Dật đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng mắt nhìn Trần Tuấn Sinh, thần sắc vẫn như cũ trấn định như thường, hắn thản nhiên nói:

 

– Trần công tử, anh đây là cái có ý tứ gì?

– Ai da, tôi có ý tứ gì mà Lâm thiếu không biết sao? Nhìn không ra Lâm thiếu ngoại trừ bộ dạng chó lốt người ra thì bản lãnh giả dối cũng đã luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh a, tôi thật muốn nhìn xem Lâm thiếu còn muốn giả bộ đến khi nào.

 

Trần Tuấn Sinh cười gằn, giọng điệu lạnh lùng nói.

Sở Phàm nghe xong trong lòng cười trộm không thôi, nhìn không ra tên Trần Tuấn Sinh này ngoại trừ vẻ ngoài càn rỡ ra còn ném đá giấu tay, công phu chửi đểu người quả thực rất khá.

– Trần công tử, anh có gì cứ nói thẳng ra, tôi không có thời gian cùng anh vòng vo, ngoài ra. Anh tốt nhất là không nên quấy nhiễu không gian riêng tư của tôi.

 

Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.

– Tao khinh, tên tiểu nhân âm hiểm ra vẻ đạo mạo như mày, con mẹ nó chỉ biết núp sau lưng đàn bà. Con mẹ nó, lần này ông đây không tính toán sòng phẳng với mày thì ông sẽ không mang họ Trần.

Lâm Phi Dật nhướng mày, hắn nghe không ra lời nói của Trần Tuấn Sinh là nói cái gì với cái gì, hắn hờ hững nói:

 

– Vô vị, tao không biết mày đang nói cái gì.

– Không biết? Hừ, lưu lại thì mày sẽ biết!

 

Trần Tuấn Sinh âm lãnh nói.

Sở Phàm trong lòng hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Tuấn Sinh, bất cứ một nam nhân nào đều muốn đem tình địch đánh bại ở trước mặt nữ nhân mà mình thích, lấy chiến thắng đó để biểu hiện uy phong của bản thân, từ đó mà thu được ấn tượng tốt với người đẹp. Hiển nhiên, Trần Tuấn Sinh cũng nghĩ như vậy, cho nên ngay sau khi tiếng chuông vang lên, khi nhị tiểu thư Kỷ Tiên Vân đi ra thì cũng là lúc màn trình diễn bắt đầu.

Chỉ là, Sở Phàm vạn vạn không nghĩ đến màn kịch này lại diễn ra nhanh đến vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.