Nguồn: Sưu Tầm
Trần Thiên Minh nhận được điện thoại của Sở Phàm thì nhấc lên nghe:
– Alo, Sở Phàm à?
– Là tôi đây, Cục trưởng Trần đêm nay có bận gì không?
– Không, không bận gì cả. Có việc gì à?
Trần Thiên Minh dường như nghe ra ẩn ý trong lời nói của Sở Phàm, vội vàng hỏi lại.
– Có chút việc, đến lúc đó có thể phải phiền ông một chút, cho nên gọi điện thoại hỏi ông trước xem sao.
– Ái dà, tôi thấy cậu nói câu này là có ý tứ gì đây không biết. Rõ ràng không coi tôi là bạn bè rồi. Trước kia tôi gặp nhiều chuyện như vậy đều gọi điện thoại cho cậu, cậu không nói hai lời đến ngay hỗ trợ tôi. Tình nghĩa này của cậu tôi vẫn ghi nhớ trong lòng. Giờ cậu có việc, cậu đã nói thì dù tôi có bận thế chứ bận nữa cũng lập tức tới ngay.
Trần Thiên Minh có vẻ trách cứ.
– Haha, đã vậy thì để tôi nói rõ ra luôn nhé. Hà Trường Thanh hẹn gặp mặt Triệu Hoa. Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quái. Nói không chừng buổi gặp gỡ tối nay sẽ có phát sinh một số chuyện không thể tưởng tượng được. Tôi muốn mời Cục trưởng Trần chuẩn bị sẵn một số nhân thủ. Nếu đến lúc xảy ra chuyện gì thật sự cần thiết thì tôi sẽ gọi điện thoại cho Cục trưởng Trần để thông báo. Thế có được không?
– Hóa ra là việc này à. Có thể, có thể. Không thành vấn đề. Nếu vậy đêm nay tôi sẽ ở nhà chờ điện thoại của cậu. Có điều là nếu như thật sự không có chuyện gì thì cậu cũng gọi báo cho tôi một tiếng chứ đừng để tôi chờ cả đêm nhá.
Trần Thiên Minh vui vẻ đáp.
– Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Thế phải cảm ơn Cục trưởng Trần nhiều rồi.
Sở Phàm cũng cười vui vẻ rồi gác máy.
Khách sạn Vạn Hào.
Khách sạn cao cấp này có 27 tầng, khung cảnh xa hoa, khí thế khoáng đạt. Bên trong khách sạn lại càng nguy nga lộng lẫy, nhìn toàn cảnh rất sang trọng, quý phái.
Một chiếc Mercedes màu đen chạy như bay đến, rẽ luôn vào bãi đỗ xe của khách sạn. Ở bãi đỗ xe có một người bảo vệ ra hướng dẫn chỗ đỗ. Đỗ xe xong, Triệu Hoa đi ra. Anh ta mặc đồ Âu đi giày da, rất phong độ, sau khi xuống xe thì đi luôn vào bên trong khách sạn.
Lúc này, Sở Phàm cũng lái chiếc BMW vào trong bãi đỗ xe, nhưng lại đỗ ở phía bên kia, để có thể nhìn thấy xe của Triệu Hoa được.
Sở Phàm vừa dừng xe lại thì Triệu Hoa gọi điện thoại tới:
– Sở Phàm, tôi đang đi vào rồi, ở lô ghế số 3166 trên lầu 3.
Trần Thiên Minh khiếp sợ nói.
Sở Phàm lại chậm rãi tiếp tục:
– Tôi vừa mới quay lại được toàn bộ hiện trường xảy ra rồi. Để đưa cho ông xem là ông biết ngay thôi. Nhưng chỉ bằng vào Hà Trường Thanh thì làm sao dám làm thế. Sau lưng ông ta chắc chắn là có người sai khiến rồi.
– Vậy cậu cho rằng sau lưng Hà Trường Thanh còn có ai nữa?
– Đừng quên rằng Lam Chính Quốc là anh vợ của Hà Trường Thanh. Mà Lam Chính Quốc, Trương Bằng và Triệu Thanh lại có quan hệ lằng nhằng dây mơ rễ má. Chỉ cần để ý đến một khía cạnh này là không khó nhận biết vì sao Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh lại phải diệt trừ Triệu Hoa.
– Đã thế thì đương nhiên Triệu Hoa không thể chết được.
– Đương nhiên là không thể rồi. Cho nên tôi định bày kế “kim thiền thoát xác” cho Triệu Hoa thoát thân, để cho Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh hiểu nhầm là Triệu Hoa thật sự đã chết rồi. Nhưng mà ở đây cần phải hỏi lại xem Từ Lãng ở chỗ ông gần đây có ổn không?
Sở Phàm cười cười hỏi.
– Cậu hỏi Từ Lãng ấy hả? Haha, hắn thì ổn lắm rồi. Sao đây? Không phải là cậu định cho Từ Lãng làm kẻ chết thay cho Triệu Hoa đấy chứ?
Trần Thiên Minh lập tức nghĩ thông suốt kế sách của Sở Phàm, vội hỏi.
– Haha, làm thế đối với hắn và với ông chẳng phải là một sự giải thoát quá tốt rồi còn gì? Đỡ phải mất công ông phải lo lắng trông coi hắn nữa.
– Ha ha, không thể không thừa nhận là một chiêu này của cậu thật là rất cao minh. Cậu giờ đang ở khách sạn Vạn Hào hả? Tôi đưa Từ Lãng đến đó bây giờ nhé?
– Được. Nhưng mà ông chuẩn bị cho hắn một bộ âu phục màu xanh nhé, đầu tóc tử tế một chút, đi một đôi giày da. Ăn mặc xong xuôi thì mang hắn tới đây, đấy là cách ăn mặc của Triệu Hoa tối nay mà.
Sở Phàm dặn dò cẩn thận.
– Không thành vấn đề. Tôi đến đó rồi sẽ liên hệ lại với cậu.
Trần Thiên Minh cười cười rồi dập máy.
Bên này Sở Phàm cũng lộ ra một ý cười bí hiểm.