Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 358 Tiểu Võ tức giận – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 358 Tiểu Võ tức giận

Nguồn: Sưu Tầm

Sở Phàm nhìn theo Tô Phỉ cho đến khi cô lái xe đi thật xa sau đó mới từ từ quay mặt lại nhìn Tiểu Võ, người mà ánh mắt lúc này vẫn tràn đầy lửa giận. Sở Phàm nhàn nhạt hỏi:

 

– Anh tới tìm tôi à?

Tiểu Võ đưa ánh mắt tràn đầy lửa giận hung hãn nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, từng chữ từng chữ một hỏi:

 

– Nói, mày rốt cuộc đã làm gì tiểu thư nhà tao.

Sở Phàm nhíu mày, tiểu thư nhà anh ta ư? Là Lam Tuyết phải không?

Bây giờ khi nhớ tới Lam Tuyết, trong lòng Sở Phàm không còn tức giận và bi thương nữa mà rất bình tĩnh. Sắc mặt của hắn lúc này cũng không có gì biến đổi. Chẳng lẽ hắn đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi sao? Hay là hắn chỉ ngoài mặt hắn tỏ ra lãnh đạm thản nhiên như vậy chứ nội tâm không hắn như thế? Có lẽ hắn hiểu rằng chuyện trước mắt rõ ràng không thể thay đổi được, cho dù có vùng vẫy, đau khổ, tức giận cũng không làm được gì cho nên hắn đã ngầm quyết định rằng mặc kệ ngày sau hắn và Lam Tuyết sẽ có quan hệ gì với nhau thì những kỷ niệm tốt đẹp trước kia hắn vẫn luôn luôn để trong lòng.

Bây giờ nghe Tiểu Võ hỏi như thế thì hắn cảm thấy thật buồn cười. Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Võ, thản nhiên nói:

 

– Tiểu thư trong lời nói của anh có phải là Lam Tuyết không? Anh hỏi tôi đã làm gì cô ấy à? Thật là buồn cười, tôi có thể làm gì được cô ấy chứ? Mà nói lại, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, thì chuyện của tôi dường như anh không có quyền xen vào đúng không?

– Đồ khốn kiếp!

 

Đôi mắt của Tiểu Võ bây giờ tràn đầy hàn quang, thân thể anh ta gồng lên, tay phải nắm chặt lại. Ngay sau đó anh ta hung hãn đấm thẳng vào đầu của Sở Phàm.

Ánh mắt của Sở Phàm trở nên âm trầm. Hắn thật không ngờ Tiểu Võ vừa nói chuyện vài câu mà đã ra tay, càng không ngờ được thế đánh của Tiểu Võ lại mạnh mẽ như thế, cú đấm này của anh ta giống như thấp thoáng mang theo sức mạnh của nghìn quân. Quyền phong mãnh liệt phảng phất hiện lên trên khuôn mặt dữ tợn và tức giận.

– Cô ấy bị bệnh thì anh phải đi tìm bác sĩ chứ tìm tôi làm gì? Hôm nay tôi không rảnh rỗi cãi nhau với anh. Từ nay về sau anh cũng đừng tìm tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

 

Sở Phàm lạnh lùng nói xong quay người định bỏ đi.

– Ha ha ha.

 

Tiểu Võ đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừa đau lòng nói:

 

– Tao thật sự không hiểu, tiểu thư tại sao lại thích thằng khốn nạn như mày? Tiểu thư băng thanh ngọc khiết như thế tại sao lại để ý tới một con rùa như vậy chứ? Thật là đáng hận, ông trời ơi, ông không có mắt hay sao?

Ánh mắt của Sở Phàm nháy lên, vốn dĩ hắn đã quay người định đi nhưng lại dừng chân, lạnh lùng nhìn Tiểu Võ, từng chữ từng chữ một nói:

 

– Anh nói cái gì? Lam Tuyết thích tôi?

– Tiểu thư cho dù lên cơn sốt cũng vẫn mê sảng gọi tên của mày. Tiểu thư mấy lần đều vì mày mà thầm rơi lệ. Trước kia tiểu thư chưa khi nào hẹn hò một mình cùng với một người đàn ông nào nhưng lại đồng ý đi cùng với mày. Đây không phải là thích thì là gì? Mà mày thì sao? Mày lại khiến cho tiểu thư bị tổn thương, mày không hoàn toàn để ý tới tình cảm của cô ấy. Mày là thằng khốn nạn, thằng mù. Tiểu thư có chỗ nào không xứng với mày? Khốn kiếp!

 

Tiểu Võ tức giận nói to phóng tới gần Sở Phàm.

Sở Phàm lại đưa tay chụp lại cú đấm của Tiểu Võ, trong lòng cảm thấy bất an, hô hấp trở nên dồn dập. Vừa rồi hắn đã kìm nén được phần nào tình cảm của mình với Lam Tuyết nhưng khi Tiểu Võ nói xong thì tất cả lại hiện lên. Cơ thể hắn bây giờ giống như núi lửa phun trào. Sở Phàm hít sâu một cái, lạnh lùng nhìn Tiểu Võ, đột nhiên hắn bỏ tay của Tiểu Võ ra, xoay người đi ngay cả đầu cũng không quay trở lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.