Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 357 Ôn tồn trước lúc chia tay – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 357 Ôn tồn trước lúc chia tay

Nguồn: Sưu Tầm

 

Đừng bao giờ lúc nào cũng buồn bã và chờ mong.

Sự đau buồn bởi vì không muốn ly biệt người thân hoặc bạn bè của mình, còn chờ mong lại chính là hy vọng sau này có thể gặp lại nhau.

Trên đời này mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn những cuộc chia tay nhưng đổi lại cũng có hàng ngàn hàng vạn cuộc sum họp. Có ly biệt ắt sẽ có ngày gặp lại nhau. Có người nói chia tay chính là để sum họp. Đúng vậy, vì ngày gặp lại thì cho dù có phải đau khổ khi ly biệt cũng phải cố gắng chịu đựng, đúng không?

Sở Phàm nhìn Tô Phỉ vẫn còn đang say ngủ trong lòng mình. Không gian tĩnh mịch khiến hắn cảm nhận được cả hô hấp của cô. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt đang khép cùng với đôi mi dài của cô. Khi Tô Phỉ ngủ say, cặp môi anh đào của cô nhếch lên vô cùng đáng yêu. Hương thơm tự nhiên toát ra từ trên người tràn ngập sức sống của tuổi thanh xuân. Lúc này Sở Phàm không muốn đánh thức cô dậy, cứ để cho cô có thể thoải mái ngủ, ngủ trong lòng của hắn.

“Đi rồi, Tiểu Phỉ đi rồi, người tiếp theo sẽ là ai đây?” Sở Phàm nhìn Tô Phỉ đang say ngủ ở trong lòng mình, thầm nghĩ. Hắn đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Nghĩ tới việc đêm nay Tô Phỉ sẽ đáp máy bay tới Mỹ du học thì trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, sâu thẳm trong trái tim hắn làm sao có thể để cho Tô Phỉ rời đi được đây? Nhưng ngay cả khi trong lòng hắn không muốn hắn cũng không thể để lộ ra bên ngoài. Hắn không muốn Tô Phỉ lại càng đau buồn hơn nữa. Hắn muốn Tô Phỉ phải vui vẻ mà đi. Hắn sẽ chờ cô, chờ cô trở lại.

Đột nhiên hắn cảm nhận được Tô Phỉ khẽ động đậy trong lòng mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tô Phỉ đã từ từ tỉnh lại, đôi mắt màu lam nhạt của cô dường như vẫn còn ngái ngủ. Cô dụi dụi con mắt, nhìn thấy Sở Phàm đang ôn nhu nhìn mình thì cười hỏi:

 

– Anh tỉnh rồi à? Anh tỉnh lại từ bao giờ thế?

– Anh cũng vừa mới tỉnh. Em tại sao không ngủ nhiều thêm một chút nữa đi?

 

Sở Phàm dịu dàng nói.

– Em tỉnh ngủ rồi, trời sáng nhanh thật.

 

Tô Phỉ hơi u buồn nói.

Sở Phàm lại ôm chặt Tô Phỉ hơn nữa, khẽ hôn lên khuôn mặt cô, dịu dàng nói:

 

– Dấu hiệu của một người trưởng thành chính là có thể sẵn sàng đối mặt với cuộc ly biệt không thể tránh khỏi. Phỉ Phỉ của anh cũng đã không còn nhỏ tuổi. Chẳng lẽ không thể đối mặt với sự ly biệt được ư?

– Em, em chỉ là không nỡ thôi. Qua bên đó rồi sẽ không còn được dựa vào lồng ngực của Sở ca ca nữa.

– Khi chia tay chúng ta mới có thể cảm nhận sâu sắc được cảm giác tốt đẹp khi chúng ta ở cùng một chỗ. Sau này gặp nhau chúng ta lại càng có thể thêm trân trọng nhau hơn, đúng không? Được rồi, Sở ca ca sẽ không chạy mất đâu, sẽ chờ em trở về.

 

Sở Phàm cười nói.

– Sở ca ca không phải nói là sẽ bay sang thăm em hay sao? Lẽ nào đợi em một năm trở về một lần hay sao? Em không cần.

 

Tô Phỉ chu miệng ra nói.

– Được được, Sở ca ca nhớ rồi. Lúc nãy anh cũng đâu có nói là sẽ không sang đó thăm em đâu. Khi nào đến Mỹ em phải đưa anh đi chơi đó nha.

 

Sở Phàm cười nói.

– Được, một lời đã định. Chúng ta phải ngoắc tay nào.

 
 

Tô Phỉ cười lớn không ngừng xin tha.

Cuối cùng Sở Phàm lại ôm Tô Phỉ vào lòng. Hắn khẽ vỗ về cô, dịu dàng nói:

 

– Em qua bên đó học tập thật tốt, sớm hoàn thành chương trình, được không?

– Ừ!

 

Tô Phỉ gật đầu, ôm chặt lấy Sở Phàm, không hề có ý muốn buông tay ra.

Sau đó Tô Phỉ và Sở Phàm đi ra khỏi khách sạn Long Hoa. Bọn họ đi lên trên xe của cô.

Bỗng có một chiếc xe Cadillac đột nhiên từ phía khác tiến đến. Sau đó “két” một tiếng, chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ. Một người thanh niên có sắc mặt thâm trầm phảng phất còn mang theo vẻ tức giận đi ra khỏi xe, chính là Tiểu Võ.

Sau khi xuống xe, Tiểu Võ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, trong mắt như bắn ra từng tia lửa tức giận.

Sở Phàm trông thấy Tiểu Võ thì hơi sửng sốt, cảm thấy ánh mắt của người này nhìn hắn thật là kỳ quái. Hắn thầm nghĩ liệu mình có đắc tội gì với Tiểu Võ hay không? Ánh mắt của Tiểu Võ nhìn mình cứ như là mình đã làm gì anh ta không bằng.

– Tiểu Phỉ, em về trước đi. Anh cùng với người này nói chuyện với nhau. Sau khi về nhà nhớ thu dọn đồ đạc thật tốt. Sau đó gọi điện thoại cho anh, được không?

 

Sở Phàm dịu dàng nói.

– Được.

 

Tô Phỉ nhìn Tiểu Võ, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của người này có điều gì đó khác thường, cô không kìm được khẽ nói

 

– Không có gì chứ? Ánh mắt của anh ta thật là không bình thường.

– Không có chuyện gì , em về trước đi. Lại đây anh ôm một cái nào.

 

Sở Phàm nói xong ôm lấy Tô Phỉ, khẽ hôn vào bên tai của cô.

Tô Phỉ đỏ ửng cả mặt. Sau khi Sở Phàm hôn xong cô liền xấu hổ chui ngay vào bên trong xe rồi nói:

 

– Sở ca ca, em đi đây. Bảy giờ ba mươi phút tối hôm nay em lên máy bay. Anh nhớ đến tiễn em nha.

– Ừ, anh nhớ rồi.

 

Sở Phàm nói xong hướng về phía Tô Phỉ vẫy vẫy tay. Tô Phỉ cười tuơi sau đó lái xe đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.