Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 356 Anh phải ôm em cả đêm – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 356 Anh phải ôm em cả đêm

Nguồn: Sưu Tầm

 

— Đêm nay anh ở bên em được không?

 

Nếu như một cô gái trong một đêm trước khi đi ra nước ngoài đi du học nói với bạn những lời như thế này thì bạn sẽ có suy nghĩ gì?

Tôi nghĩ bất kể người nào cũng không thể từ chối nổi phải không?

Sở Phàm im lặng. Hắn ôm chặt lấy Tô Phỉ vào lòng, hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô. Hắn không muốn nói gì cả, hắn muốn dùng hành động của mình để thay cho tất cả.

Hai người ôm nhau nhìn những hình ảnh biến đổi không ngừng của vòi phun nước. Những màu sắc rực rỡ muôn hình vạn trạng do những giọt nước khúc xạ này thật là một cảnh tượng vô cùng tươi đẹp làm cho tăng thêm cảm xúc của hai người trước lúc sắp khi ly biệt.

Màn suối phun âm nhạc đã hết, những người xem xung quanh cũng dần dần tản đi. Sở Phàm cùng với Tô Phỉ vẫn ôm nhau tại chỗ.

Cuối cùng khi mọi ngươi đều đã đi hết, Sở Phàm mới ghé vào bên cạnh tai của Tô Phỉ nhẹ giọng:

 

– Chúng ta cũng đi thôi.

– Ừ!

 

Tô Phỉ phục hồi lại tinh thần rồi nói tiếp:

 

– Lúc nãy em đã thầm nghĩ nếu như có thể mãi mãi được tựa vào lòng anh thì thật là một điều rất tuyệt vời.

Sở Phàm khẽ cười, đưa tay véo nhẹ má của Tô Phỉ rồi nói:

 

– Em xem em kìa, đây không phải chỉ là đi du học nước ngoài thôi sao? Cứ làm như là sinh ly tử biệt không bằng.

– Hừ, còn không phải tại người ta lưu luyến anh hay sao?

 

Tô Phỉ hờn dỗi nói.

– Vậy đêm nay em muốn cùng anh làm gì đây?

 

Sở Phàm đã biết rõ ràng rồi nhưng vẫn cứ giả vờ nói.

Thật lâu sau, Tô Phỉ mới khôi phục lại được tinh thần. Đôi mắt to của cô vừa mở ra đã chạm vào ánh mắt của Sở Phàm, có cảm giác hơi thẹn thùng cô nói:

 

– Anh tốt lắm.

– Chỗ nào tốt?

 

Sở Phàm nói xong thân hình khẽ ưỡn ra một cái. Giờ phút này thân thể của hai người vẫn chưa tách khỏi nhau, trong người của Tô Phỉ vẫn còn chứa cái đó của Sở Phàm.

Tô Phỉ lập tức hiểu ý hành động vừa nãy của Sở Phàm. Khuôn mặt cô càng thêm ửng đỏ, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận nhìn hắn. Chỉ có điều cô vẫn nũng nịu nói:

 

– Chỗ đó cũng tốt.

Sở Phàm nghe vậy thì cười cười, lại càng ôm chặt Tô Phỉ vào lòng rồi hỏi:

 

– Vừa rồi em có thoải mái không?

– Người ta cũng vậy mà, anh còn hỏi là có thoải mái hay không?

 

Tô Phỉ hờn dỗi nói.

– Ý của anh là em có thoả mãn hay không ấy? Còn ham muốn nữa hay không?

 

Sở Phàm cười cười, nụ cười rất xấu xa.

– Anh, anh thật là xấu xa.

 

Khuôn mặt của Tô Phỉ trở nên ửng đỏ, cô mím môi rồi nói tiếp:

 

– Em còn ham muốn không à? Bây giờ em chỉ muốn ôm anh ngủ một đêm thôi.

 

Tô Phỉ nói xong nở một nụ cười duyên dáng, đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.