Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 350 Trương thiếu sợ hãi – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 350 Trương thiếu sợ hãi

Nguồn: Sưu Tầm

Sở Phàm đang ở biệt thự Bạch Cảnh Sơn nói chuyện với Ngô bá thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, là số của Trần Thiên Minh. Hắn nhấc máy:

 

– Cục trưởng Trần à? Có chuyện gì không?

– Sở Phàm, cơ hội tới rồi. Tôi nhận được tin Trương thiếu đi một mình đến hộp đêm Mộng Ảo để uống rượu chơi bời. Tôi vội chạy tới xem thì thấy đúng là như thế.

 

Trần Thiên Minh không kìm được kích động nói.

– Thật không vậy? Sở Phàm hiểu “cơ hội” mà Trần Thiên Minh nói là gì. Mấy ngày qua Trần Thiên Minh để ý đến từng bước đi của Trương thiếu, chờ cho đến lúc Trương thiếu ra ngoài một mình.

– Đúng vậy, tôi đã kiểm tra lại, điều này là cực kỳ chính xác. Sở Phàm, cậu mau đi đến đây. Tôi ở hộp đêm Mộng Ảo chờ cậu. Đêm nay tôi phải kết liễu hắn, chấm dứt tất cả mọi chuyện.

 

Trần Thiên Minh giận dữ nói.

Sở Phàm hơi suy nghĩ một lúc sau đó nói:

 

– Được rồi. Ông chờ tôi, tôi lập tức tới ngay.

Sở Phàm cúp máy sau đó nói với Ngô bá:

 

– Ngô bá, cháu có việc phải đi trước. Chuyện vừa rồi bàn với bác phải phiền bác lao tâm khổ tứ hơn nữa rồi.

– Thiếu chủ đừng khách khí. Đó là việc nên làm của tôi. Thiếu chủ cứ đi thong thả, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút.

 

Ngô bá dặn dò.

– Vâng!

 

Sở Phàm gật đầu rồi nói:

 

– Ngân Hồ, cô đi theo tôi một chuyến.

Sau đó Ngân Hồ liền lái chiếc xe Porsche màu bạc chạy băng băng đến hộp đêm Mộng Ảo. Ngồi ở ghế lái phụ chính, sắc mặt Sở Phàm lạnh lùng khác thường. Dọc đường đi hắn không ngừng suy nghĩ phải làm cách nào để xử lý Trương thiếu? Mình nên trực tiếp động thủ ư? Không được, tốt nhất là để Trần Thiên Minh ra tay, như vậy sẽ khiến cho ông ấy được sảng khoái vì báo thù cho con. Điều đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Dọc đường đi, Sở Phàm đã vạch ra kế hoạch sao cho thật tốt. Tiếp theo sẽ xem Trần Thiên Minh sắp xếp thế nào.

Ngân Hồ chạy xe tới hộp đêm Mộng Ảo rồi dừng lại để Sở Phàm đi ra. Hắn cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên Minh, ngay sau đó đã thấy Trần Thiên Minh đi tới bên hắn. Sở Phàm chào hỏi rồi hạ giọng nói:

 

– Trương thiếu đang ở bên trong à?

– Đúng thế, ai nở nụ cười cuối cùng còn chưa thể biết chính xác. Tuy nhiên…

 

Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, từng chữ từng chữ một nói:

 

– Bất kể người nở nụ cười cuối cùng là ai cũng chắc chắn không phải là mày. Bởi vì sau đêm nay, mày mãi mãi sẽ không thể cười được nữa.

Trương thiếu nghe vậy thì chớp chớp mắt, gã híp mắt lại rồi lạnh lùng nói:

 

– Mày nói như vậy là có ý gì?

– Không có ý gì cả. Tao chỉ muốn đem mày đi gặp một người bạn cũ, hắn có ý gì với mày mới là điều quan trọng.

 

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

– Thối lắm, mày nói tao đi đâu là tao phải đi à? Tao nhắc lại lần nữa, mày mau xuống xe cho tao.

 

Trương thiếu tức giận nói.

– Chát.

 

Một âm thanh vang lên khi Sở Phàm tát vào mặt Trương thiếu. Trên khuôn mặt của gã hiện lên một dấu bàn tay rõ ràng, đôi má gã bỗng trở nên đau đớn nhức nhối.

– Lời tao nói mày nghe không hiểu à? Mày ăn nói cho cẩn thận. Có phải mấy cái tát lần trước tao cho mày vẫn còn chưa đủ phải không?

 

Giọng nói Sở Phàm lạnh lẽo như băng phát ra.

Trương thiếu chớp chớp ánh mắt, lộ ra vẻ vô cùng căm hờn. Gã biết mình không phải là đối thủ của Sở Phàm, tiếp tục ở trên xe không phải là cách giải quyết hay. Vì thế gã vội vàng đưa tay mở cửa xe để chạy ra ngoài, nhưng bỗng nhiên đôi bàn tay của gã vừa vươn ra bỗng truyền đến một cảm giác đau thấu xương, chẳng biết từ lúc nào Sở Phàm đã đưa tay trái ra nắm chặt lấy khớp xương cánh tay trái của gã. Bây giờ cánh tay trái của gã hoàn toàn không thể cử động được nữa.

Trương thiếu đau đến mức phải há miệng nhe răng ra thở phì phỏ hỏi:

 

– Mày, mày rốt cuộc là muốn gì?

– Tao chẳng muốn gì cả ngoài việc muốn mày lái xe chạy vòng quanh núi.

 

Sắc mặt Sở Phàm không hiện lên một biểu tình gì, thản nhiên nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.