Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 346 Chiến lược dự trữ của Sở Phàm – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 346 Chiến lược dự trữ của Sở Phàm

Nguồn: Sưu Tầm

Sở Phàm cùng với ba người đại tiểu thư bọn họ ăn xong vài món ăn rồi cùng nhau đi dạo phố. Cảnh phố xá ban đêm thật là vô cùng náo nhiệt và mỹ lệ. Hơn nữa lại được đi cùng một chỗ với ba người đẹp khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xao động.

Khoảng hơn tám giờ tối thì hắn nói với đại tiểu thư bọn họ là có việc phải đi, kêu đại tiểu thư và hai người về trước. Đại tiểu thư nghe vậy cũng không nói gì, chỉ dặn dò Sở Phàm vài câu sau đó tiếp tục đi cùng với nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm.

Sở Phàm sau khi thấy bọn họ đã đi rồi thì mới gọi cho Ngân Hồ tới đón hắn.

Sau khi Ngân Hồ tới, Sở Phàm liền ngồi vào trong xe rồi bảo cô đưa hắn tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn.

Ngân Hồ vội vàng vâng lệnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hôm nay bỗng lộ ra một vẻ tiều tụy, không biết có phải là do tối hôm qua cô không được ngon giấc hay không.

Cô thầm quan sát khuôn mặt của Sở Phàm thì phát hiện ra vẻ mặt của hắn hôm nay vẫn bình thường, hoàn toản không tỏ ra đau lòng như tối hôm qua khi biết được Lam Tuyết là con gái của Lam Chính Quốc. Cô cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng lẽ chủ nhân đã khai thông tư tưởng? Không hề vì chuyện của Lam Tuyết mà cảm thấy khó chịu sao?”

Thật ra cô không biết rằng Sở Phàm chỉ chôn giấu tất cả sâu trong lòng không biểu lộ ra mà thôi. Muốn hắn lập tức quên hết mọi chuyện là điều không thể. Lúc này hắn vẫn không thể chấp nhận Lam Tuyết là con gái của Lam Chính Quốc được, trong lòng vẫn không muốn tin đó là sự thật.

– Ngân Hồ, tối hôm qua dường như cô không ngủ ngon phải không?

 

Sở Phàm nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Ngân Hồ, không kìm được lên tiếng hỏi.

Ngân Hồ khẽ run rẩy. Những câu nói đơn giản của Sở Phàm tối hôm qua đã khiến cho cô phải nghĩ ngợi, cho nên đến đêm cô không thể ngủ ngon được. Bây giờ Sở Phàm hỏi như vậy cô cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.

Ngân Hồ im lặng không nói gì, dường như đã đồng ý với lời nói của Sở Phàm. Sở Phàm nhíu nhíu mày nói:

 

– Cô tại sao lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt? Nếu cô muốn bảo vệ cho tôi, trung thành với tôi, luôn đi theo tôi thì trước hết cô phải giữ ho mình có một thân thể thật khỏe mạnh. Nếu như cô để cho mình mệt mỏi thì làm sao có thể bảo vệ cho tôi được?

– Chủ nhân nói đúng. Ngân Hồ sẽ ghi nhớ trong lòng.

 

Thanh âm lạnh như băng của Ngân Hồ đã lộ ra môt vẻ ôn nhu.

Sở Phàm cười khổ một tiếng. Thật ra hắn không hề muốn Ngân Hồ nói chuyện khách khí như vậy. Hắn nói:

 

– Ngân Hồ, những lúc chỉ có tôi và cô chẳng lẽ cô không thể thoải mái tùy tiện một chút được sao? Cô có thể coi tôi là bạn bè của cô. Sau đó cứ nói chuyện như hai người bạn với nhau thôi.

– Chủ nhân là chủ nhân, không phải là bạn bè.

 

Ngân Hồ kiên quyết nói.

– Cô nói như vậy tức là cả đời này chúng ta không thể có cơ hội làm bạn với nhau hay sao?

 
– Tôi hiểu, cho nên thiếu chủ muốn đem tất cả tài sản chuyển thành tiền để bất cứ lúc nào cũng có thể huy động đúng không?

 

Ngô bá hỏi.

– Đúng thế ngoài ra cháu còn cần một số người có kinh nghiệm quản lý tài chính kinh tế để tùy thời điểm mà huy động.

 

Sở Phàm trầm ngâm nói.

– Thiếu chủ cứ yên tâm. Nhân tài đều đã chuẩn bị hết rồi. Bọn họ đang nóng lòng được bộc lộ tài năng. Hôm nay chúng ta cho bọn họ cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng phấn khích.

 

Ngô bá khẽ cười nói.

– Như vậy thật là tốt quá. Đúng rồi, Ngô bá thử ước đoán xem nếu đem toàn bộ tài sản bán đi thì có thể chuyển thành bao nhiêu tiền mặt?

 

Sở Phàm hỏi.

– Hôm trước tôi đã ước định giá toàn bộ tài sản lại thì tổng cộng khoảng năm trăm triệu. Sắp tới giá trị khoáng sản sẽ tăng lên, đặc biệt là mỏ vàng, cho nên sẽ tăng lên hơn một trăm triệu. Nếu như chuyển hết ra tiền mặt thì ước chừng khoảng bốn trăm triệu.

 

Ngô bá trầm giọng nói.

– Bốn trăm triệu. Được rồi, vậy Ngô bá mau đi lo liệu chuyện này đi, chuẩn bị tài chính cho thật tốt, sắp tới công chuyện kinh doanh sẽ có chuyển biến bất ngờ. Nói không chừng ngay ngày mai sẽ có nhu cầu cấp bách về tài chính đấy.

 

Sở Phàm nói.

– Thiếu chủ yên tâm đi. Đêm nay tôi sẽ lập tức đi phân phó cho mọi người. Ngày mai sẽ bắt tay vào công việc. Cho dù nhanh nhất thì cũng phải một tuần sau mới có thể chuyển tất cả sang tiền mặt, dù sao bốn trăm triệu cũng là một số lượng không nhỏ.

 

Ngô bá hít một hơi dài, xúc động nói.

– Vâng, tóm lại càng nhanh càng tốt.

 

Sở Phàm trầm giọng nói.

Ngô bá liền đi ra ngoài gọi điện thoại phân phó. Sau đó gọi mấy người phụ trách việc này đến bàn bạc.

Rốt cuộc thì cũng phải đấu với Lam Chính Quốc một phen. Sở Phàm nghĩ vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng kích động. Sau đó nhớ tới Lam Tuyết, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói. Hắn nghĩ thầm, lúc đó Lam Tuyết sẽ đứng về bên nào? Sẽ lựa chọn ra sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.