Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 345 Trần Mộng Lâm oán hận – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 345 Trần Mộng Lâm oán hận

Nguồn: Sưu Tầm

Ở bên trong xe hai người vẫn đang triền miên ôn nhu với nhau, không khí vô cùng nồng nàn, khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ. Cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên đại tiểu thư nghịch ngợm dùng môi hôn mạnh Sở Phàm một cái sau đó thẹn thùng cười, đôi mắt long lanh nhìn Sở Phàm.

Thấy đại tiểu thư lộ ra vẻ trẻ con, Sở Phàm cũng kìm không được khẽ cười:

 

– Miệng của anh bị em làm sưng lên rồi. Có phải em luyến tiếc nụ hôn của anh nên mới dùng sức mạnh đến như vậy phải không?

– Không phải.

 

Đại tiểu thư nói xong đấm nhẹ vào ngực Sở Phàm, rồi thẹn thùng nói tiếp:

 

– Anh được lắm. Miệng của em mới là bị anh làm cho sưng phù đây này.

– Thật không? Mau để anh xem xem có bị sao không?

 

Sở Phàm nói xong khẽ cúi người xuống. Đại tiểu thư liền đưa tay ra cản lại rồi nói:

 

– Không cho, không cho, anh định lợi dụng em chứ gì? Không cho, hừ.

– Em cho là anh không thể lợi dụng em được sao? Hắc hắc.

 

Sở Phàm cười thâm hiểm sau đó bàn tay hắn từ eo lưng của đại tiểu thư lần lên trên, mục tiêu thẳng tiến tới bộ ngực cao ngất của nàng.

Đại tiểu thư thấy ý đồ của Sở Phàm thì kêu “A!” lên một tiếng, lập tức đẩy tay hắn ra rồi nói:

 

– Không được. Anh là đồ lưu manh, bại hoại! Không đùa giỡn nữa!

Đại tiểu thư tuy đã ra sức giãy dụa đẩy Sở Phàm ra nhưng cũng không thể ngăn được bàn tay của hắn từ từ leo lên trên. Cuối cùng bàn tay phải của Sở Phàm cũng ôm trọn lấy bộ ngực đầy đặn cao ngất của nàng. Nàng không kìm được khẽ rên rỉ lên một tiếng, thân thể trở nên mềm nhũn, cảm giác kích thích lan tỏa toàn thân, trái tim của nàng cũng đập thình thịch, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Sở Phàm cũng vô cùng hưng phấn. Bàn tay của hắn không ngừng xoa bóp bộ ngực mềm mại đầy đặn của đại tiểu thư. Bộ ngực của đại tiểu thư đúng là rất mềm mại, rất co dãn khiến cho hắn vô cùng phấn khích. Đây là một cảm giác tuyệt vời mà trước nay hắn chưa từng có.

– Bại hoại! Người không thành thật, tay chân cũng không thành thật.

 

Đại tiểu thư khẽ véo ngực Sở Phàm một cái, nhẹ nhàng mắng yêu.

Sở Phàm cúi xuống hôn nhẹ vào mũi của đại tiểu thư, khẽ cười nói:

 

– Đại tiểu thư, em thật xinh đẹp! Được ôm lấy em thế này là ước nguyện của anh từ lâu lắm rồi.

– A, nói như vậy trước kia anh tỏ ra thật thà đều là giả vờ phải không?

 

Đại tiểu thư bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

– Không phải? Chỉ có điều anh cũng thừa nhận mình không quá thật thà, ha ha!
Trầm Mộng Lâm khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới Sở Phàm nữa, quay sang nói chuyện cùng với đại tiểu thư..

– Tiểu Lâm sẽ không tức giận chứ?

 

“Xem ra mình phải tìm thời gian nói chuyện với cô ấy. Không đúng, phải là trao đổi cả về thể xác lẫn tinh thần. Không được để cho mỹ nữ này cảm thấy trống vắng.”

 

Sở Phàm thầm nghĩ.

Nhị tiểu thư cùng với Trầm Mộng Lâm và đại tiểu thư vừa đi vừa bàn luận về việc ăn uống. Đại tiểu thư đơn độc một mình cho nên phải đáp ứng đề xuất của nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm. Điều này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng vui mừng. Sở Phàm đi theo sau bọn họ, có vẻ vô cùng cô đơn, nhưng thực chất trong lòng hắn bây giờ vô cùng đắc ý, có thể đi ở phía sau thưởng thức thân hình của ba mỹ nữ là một điều vô cùng hiếm có.

Không biết Trầm Mộng Lâm nói gì đó với đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhưng đột nhiên cô quay đầu lại đi đến gần Sở Phàm. Nhìn thấy ánh mắt u oán tràn đầy sát khí của cô thì Sở Phàm cảm thấy hơi căng thẳng, hắn vội vàng trầm giọng nói:

 

– Tiểu Lâm, em càng ngày càng xinh đẹp! Thật là đẹp chết người ta rồi.

– Thật không?

 

Trầm Mộng Lâm mỉm cười khoác lấy bờ vai của Sở Phàm. Sau đó nụ cười trên khuôn mặt cô đột nhiên tắt ngấm, dùng sức véo vào vai Sở Phàm rồi nói:

 

– Anh tại sao không đến gặp em? Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em?

– Anh, anh rất bận mà.

 

Sở Phàm nén đau, vội vàng nói.

– A, Sở ca ca dường như lúc nào cũng bận phải không?

 

Trầm Mộng Lâm mỉm cười hỏi, lại càng véo mạnh thêm.

– Không, không phải. Hôm nay anh cũng không bận lắm.

 

Sở Phàm nói xong cầu xin:

 

– Tiểu Lâm, em đừng có véo đau như vậy được không? Anh bị em véo cho bầm tím rồi đây này.

– Anh cũng biết đau à? Được rồi, tối nay anh đến tìm em, hừ.

 

Trầm Mộng Lâm khẽ trầm giọng nói, sau đó buông tay ra.

– Hả?!

 

Sở Phàm nghe thế thì cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.