Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 342 Tôi chưa từng oán trách anh – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 342 Tôi chưa từng oán trách anh

Nguồn: Sưu Tầm

Dấu răng trên vai của Sở Phàm đập vào hai mắt Lâm Mộng Kỳ khiến cho cô kinh hãi.

 

– Anh có cảm thấy choáng không? Tôi cắn đau như vậy mà anh một tiếng cũng chẳng kêu lên.

 

Cô u oán nhìn Sở Phàm, vừa giận vừa hận nói.

– Tôi, tôi không đau, không đau thật mà.

 

Sở Phàm cảm thấy trong lời nói của Lâm Mộng Kỳ tràn ngập sự quan tâm. Đây có lẽ là cô trong nhất thời không tự chủ được nên mới bộc lộ ra như vậy. Nghe được những lời này trong người Sở Phàm cảm thấy vô cùng vui vẻ, cơn đau đã dường như tan biến hết.

– Không đau, cứ nói không đau. Chảy máu ra như vậy mà còn nói là không đau, anh là muốn tôi khóc nữa phải không? Vậy để tôi khóc tiếp cho anh xem.

 

Lâm Mộng Kỳ lớn tiếng nói. Nước mắt từ khóe mi cô lại tiếp tục ứa ra.

Sở Phàm luống ca luống cuống. Hắn không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Mộng Kỳ lại rơi lệ. Chẳng phải tình cảnh lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều rồi mà?

– Mộng Kỳ, tôi, tôi thực sự không cảm thấy đau mà. Để cô có thể phát tiết một chút căm hận ở trong lòng thì cho dù là dao đâm tôi cũng không cảm thấy đau. Tôi hiện tại rất khó xử. Tôi không biết mình phải làm sao để cô tha thứ cho tôi. Tôi không muốn mất cô. Tôi sợ ngày sau tôi với cô sẽ trở thành hai người xa lạ. Tôi sợ, rất sợ!

 

Sở Phàm nghiêm túc nói.

– Tha thứ cho anh ư? Tôi chưa từng oán trách anh thì cần gì phải thứ cho anh? Anh không cần tôi tha thứ.

 

Khuôn mặt xinh tươi của Lâm Mộng Kỳ hiện lên một vẻ đau khổ.

– Nhưng tôi. Liệu cô, cô có thể cho tôi một cơ hội để chịu trách nhiệm về những điều mình làm được không?

 

Sở Phàm khẽ than nhẹ một tiếng, cầu xin Lâm Mộng Kỳ.

– Chịu trách nhiệm? Anh nói là muốn chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm gì chứ? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chuyện tối hôm qua tôi sẽ nhanh chóng quên đi.
– Anh có thể chờ. Chờ đến khi nào em bình tĩnh lại thì nói cho anh biết. Anh sẽ ở bên cạnh em, chờ đợi em.

– Anh làm cho tôi phải khóc. Anh là đồ khốn nạn, ức hiếp người ta!

– Là anh sai rồi. Em cắn anh một cái nữa đi, được không?

 

Sở Phàm dịu dàng nói.

– Tại sao tôi phải cắn? Da thịt của anh có ăn được không mà cắn?

 

Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.

Sở Phàm cười cười, lại ôm chặt Lâm Mộng Kỳ hơn nữa vào lòng.

– Buông tay ra. Tôi đi lấy nước thuốc cho anh.

 

Nói xong cô định đẩy Sở Phàm ra nhưng Sở Phàm vẫn không chịu buông tay.

– Anh không muốn buông tay. Anh sợ buông tay rồi em sẽ chạy mất. Sau này sẽ không còn cơ hội ôm em nữa.

– Đúng thế! Anh ôm chặt như thế thật là đáng ghét!

 

Lâm Mộng Kỳ vừa nói vừa cấu véo Sở Phàm.

Sở Phàm cảm thấy rất đau nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu buông tay ra.

Một lúc sau, Lâm Mộng Kỳ cũng không làm khổ Sở Phàm nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của hắn. Chỉ có điều đôi mắt của cô vẫn như cũ, vẫn mang theo một vẻ phức tạp. Không biết trong lòng cô bây giờ hiện đang nghĩ đến điều gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.