Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 321 Điều kiện của Sở Phàm – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 321 Điều kiện của Sở Phàm

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Phản ứng của Trương Bằng đã nằm trong dự kiến của Sở Phàm. Chỉ có điều đối phó với loại người như lão ta, Sở Phàm vẫn không dám lơ là thiếu cảnh giác. Sở Phàm cười lạnh lùng nói:

 

– Điều kiện của tôi rất đơn giản! Chỉ có điều, trước khi nói về điều kiện đó thì chúng ta tâm sự chút ít về con trai Trương thiếu của ông, được không?

Sắc mặt của Trương Bằng hơi ngạc nhiên. Ánh mắt của ông ta trở nên âm trầm. Ông ta chợt nhớ tới khi con mình nhìn thấy Sở Phàm thì đôi mắt toé lửa giống như là gặp cừu nhân. Ông ta thầm nghĩ, “Chẳng lẽ con mình với hắn có ân oán gì với nhau sao?”

– Bí thư Trương, ông có biết con của ông hết lần này đến lần khác muốn giết tôi không?

 

Sở Phàm cười cười, lơ đãng nói.

– Cái gì? Có chuyện này sao?

 

Trương Bằng nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.

– Có hay không ông hỏi con ông thì sẽ biết. Nói thực ra tôi với con ông chẳng có hận thù gì nhưng hắn lại liên tiếp bức ép tôi. Hắn ỷ vào quyền lực của ông ở thủ đô này mà hô mưa gọi gió, rất là uy phong đó. Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Vụ Hứa Nhạc buôn thuốc phiện đã được đưa ra ánh sáng, con ông khẳng định là không thể uy phong như thế được lâu như thế nữa. Hắn và ông bây giờ chắc đang rất lo lắng phải không?

 

Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.

– Hứa Nhạc buôn lậu thuốc phiện bị sa lưới thì có quan hệ gì với con tôi? Cái loại buôn lậu thuốc phiện như hắn đáng bị bắn chết hàng trăm lần.

 

Trương Bằng lạnh lùng nói.

– Vậy sao? Như vậy con của ông cũng đáng bị bắn chết hàng trăm lần. Cho dù không bị bắn chết thì cũng nên bị đi tù chung thân hoặc thứ gì tương tự như vậy.

 

Giọng nói Sở Phàm trở nên lạnh lẽo.

– Má trái của mày bị sưng tao thấy thật không vừa mắt. Phải cho má phải của mày cũng bị vậy luôn thì mới thật là vừa đẹp.

 

Sở Phàm lắc lắc tay, thản nhiên nói.

– Cậu, cậu tại sao lại tuỳ tiện đánh người như vậy?

 

Mẹ của Trương thiếu hồi phục lại thần trí liều chết xông lên giữ chặt Sở Phàm lại.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn bà một cái. Bấy giờ Trương Bằng đã nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ông ta lớn tiếng quát:

 

– Mẹ nó làm gì vậy? Còn không buông tay ra?

– Hắn, hắn vô duyên vô cớ đánh A Chính. Ông xem đi, A Chính bị hắn đánh ra nông nỗi gì rồi?

– Hừ, đứa con bất hiếu này không bị giết chết thì đã tốt lắm rồi. Bà mau buông tay ra cho người ta đi.

Rốt cuộc, mẹ của Trương thiếu cũng buông tay ra. Trương Bằng đi đến trước mặt Sở Phàm cười xoà nói:

 

– Cậu đi thong thả, thằng con này của tôi thật là đáng đánh. Nó mà không được dạy bảo một lúc thì không nên người được.

– Ài, vừa rồi tôi không cẩn thận ra tay mạnh quá. Hy vọng Bí thư Trương đừng để bụng. Tôi đi trước đây.

 

Sở Phàm thản nhiên nói.

– Đừng ngại, đừng ngại. Cậu cứ đi thong thả, thong thả.

 

Trương Bằng tiễn Sở Phàm đi ra khỏi nhà, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Lúc này mọi người trong nhà không ngừng cảm thấy kinh ngạc.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.