Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 320 Trương Bằng run rẩy – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 320 Trương Bằng run rẩy

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Trương Bằng nhìn tình thế thì biết hôm nay Sở Phàm đến đây không có ý tốt. Sở Phàm hôm nay ngăn cản Trương Bằng đi thẩm vấn Hứa Nhạc thì chắc chắn là hắn phải có chuẩn bị rồi mới đến đây. Cho nên Trương Bằng muốn nghe thử xem rốt cuộc Sở Phàm muốn nói chuyện gì. Chỉ có điều cho dù nhìn xa trông rộng, lão ta cũng thật không ngờ, sau khi nghe Sở Phàm nói chuyện thì lão ta không thể đi được nữa.

– Chuyện mà tôi muốn nói chắc chắn Bí thư Trương sẽ cảm thấy hứng thú. Đúng rồi, tối hôm qua Bí thư Trương bay suốt đêm từ thành phố A về phải không? Trùng hợp là tối hôm qua tôi cũng ở thành phố A, tiện thể gặp được một người bạn nhỏ khoảng bốn năm tuổi. Cô bé ấy tên là Lý Giai Giai, cô bé ấy rất đáng yêu, người ta mới gặp lần đầu đã thích, ha ha.

 

Sở Phàm chậm rãi nói một mình, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía Trương Bằng thì thấy Trương Bằng biến sắc, khóe miệng mấp máy, thân thể dường như khẽ run run.

Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp:

 

– Ái chà, lại nói huyên thuyên rồi. Nhưng Tiểu Giai Giai thật sự rất đang yêu, tôi không nhịn được lại nhắc đến cô bé ấy.

– Ba, sao ba lại để con chó đẻ này nói nhảm nhiều như vậy? Ném thẳng nó ra ngoài đi. A Vĩ, anh còn chần chừ gì nữa? Đi tới xử lý hắn.

 

Trương Chính không kìm được nóng vội nói.

– A Vĩ, lui lại phía sau.

 

Trương Bằng lạnh lùng nói tiếp:

 

– Mày hơi một tí đã đánh người, còn ra cái thể thống gì nữa?

Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lùng. Bây giờ hắn đã biết người thanh niên đeo kính gọng vàng có ánh mắt thâm hiểm kia chính là Trương thiếu. Gã lại dám nói một câu ” chó đẻ gì đó” khiến cho trong lòng Sở Phàm dâng lên một ngọn lửa tức giận không tên.

Sở Phàm từ từ đi đến chỗ của Trương thiếu. Ánh mắt của hắn sắc bén, loang loáng giống như dao. Trương thiếu nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy hơi rét lạnh, đôi mắt của gã khẽ chớp chớp.

– Hóa ra anh chính là Trương thiếu. Ngưỡng mộ đã lâu!

 

Sở Phàm đến gần nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, không mặn không nhạt nói.

– Cút đi ư? Ha ha, trước khi tôi đi ra ngoài thì xin Bí thư Trương nghe qua qua đoạn băng ghi âm này đã. Nghe rồi mà Bí thư Trương vẫn còn khăng khăng đuổi tôi đi thì tôi thì tôi sẽ đi.

 

Sở Phàm nói xong lấy từ trong cái bao da trên người một cái máy ghi âm mini và cái máy DV, đặt trên bàn phía trước mặt Trương Bằng.

Sắc mặt Trương Bằng trở nên trắng bệch, hai tay của ông ta không kìm được khẽ run rẩy. Ông ta không dám chạm vào cái máy ghi âm và cái máy DV kia.

Sở Phàm cười lạnh một tiếng, đưa tay nhấn cái nút phát thanh trên chiếc máy ghi âm. Trong chốc lát những câu hỏi mà trong lúc hắn ép người phụ nữ kia trả lời không ngừng phát ra, còn trên chiếc máy quay phim DV kia, hành động thân mật của Trương Bằng và người phụ nữ kia hiện lên vô cùng rõ ràng.

Trương Bằng vô cùng tức giận. Ông ta không kìm được nắm chặt hai tay lại, hai mắt dường như tức giận đến nỗi muốn bắn ra từng tia lửa.

– Hóa ra cô bé tên Lý Giai Giai kia chính là con tư sinh của Bí thư Trương và người phụ nữ này. À, còn tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia lại chính là tòa biệt thự mà Triệu Thanh trước khi chết tặng cho Bí thư Trương. Tòa biệt thự đó có giá trị hơn một nghìn vạn, mà hình như Bí thư Trương còn có một vài tòa như vậy nữa phải không? Xem ra làm Bí thư thật là rất có lợi, dễ dàng nhận được quà tặng là một tòa biệt thự có giá trị hơn một nghìn vạn. Lợi hại, thật là lợi hại!

 

Sở Phàm giơ ngón tay cái lên, không ngừng khen ngợi. Nhưng mà lời nói đó đi vào tai Trương Bằng thì giống như là chửi thẳng vào mặt ông ta. Thân hình ông ta không kìm được trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch khiến người ta phải sợ hãi. Trong lòng ông ta hiểu rõ, những lời nói này của Sở Phàm không khác gì một quả bom hạng nặng. Một khi được công khai thì không biết sức oanh tạc của nó sẽ như thế nào.

– Những thứ này cho dù không đưa cho Cục Điều tra hoặc đưa ra pháp luật, chỉ cần đưa cho những người bạn già của Bí thư Trương xem thôi. Như vậy chắc cũng có thể gây nên một sự vang động rất lớn rồi phải không?

 

Sở Phàm thản nhiên cười nói.

Trương Bằng hít môt hơi thật sâu. Ông ta biết bây giờ có nói gì cũng đều uổng phí. Sở Phàm quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Chỉ cần chiếc băng ghi âm này cũng đủ đẩy ông ta vào chỗ chết rồi. Nhưng ông ta biết Sở Phàm không muốn như thế. Nếu muốn Sở Phàm sẽ không đến tìm ông ta ngay. Vì thế ông ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:

 

– Nói đi, cậu có mục đích gì? Hôm nay mang những thứ này đến đây là để nói điều kiện với tôi phải không?

Sở Phàm cười ha hả, bỏ chiếc máy ghi âm mini và chiếc DV lại vào trong túi, rồi nói:

 

– Bí thư Trương quả là người đã trải qua không ít sóng gió. Giờ phút này mà vẫn còn có thể bình tĩnh được. Không sai, tôi có mấy điều kiện muốn nói với ông.

– Điều kiện gì?

 

Ánh mắt Trương Bằng trở nên âm trầm, lão ta lạnh lùng hỏi.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.