Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 318 Sở Phàm tra hỏi thiếu phụ xinh đẹp – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 318 Sở Phàm tra hỏi thiếu phụ xinh đẹp

Thành phố A ở tỉnh S không được xem là một thành phố lớn, chỉ có thể coi nó là một thành phố cấp độ trung bình. Bởi vì đây không phải là thành phố lớn nên ở đây cũng không có vẻ bận rộn và khẩn trương trong cuộc sống. Cuộc sống của người dân trong thành phố khá an nhàn, từ sáng đến tối nhịp điệu cuộc sống đều không nhanh không chậm.

Thành phố A tuy không lớn, nhưng khí hậu ở đây lại rất ôn hòa, phong cảnh rất đẹp, là một nơi tốt để sinh sống. Cho nên vùng ngoại ở ngoại ô thành phố này có khá nhiều khu biệt thự nhỏ được xây cất. Rất nhiều nhân vật có tiền đều chọn mua biệt thự tư nhân ở khu ngoại ô của thành phố nhỏ bé này, chọn thành phố này là nơi nghỉ ngơi nhàn nhã của mình.

Ở bên cạnh Tây Thủy Hồ có một tòa biệt thự Lâm Hồ Nhi kiến trúc độc đáo.Tòa biệt thự này cao ba tầng, có kiểu dáng cổ điển, rất là xa hoa, khiến cho người ta cảm thấy thật là nguy nga lộng lẫy.

Lúc này, đèn trong tòa biệt thự vẫn còn chưa tắt. Trong phòng khách của tòa biệt thự hiện lên bóng người. Một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày đang nói chuyện cùng với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Bỗng một cô bé nhỏ khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Người đàn ông cúi đầu xuống ôm cô bé này vào trong lòng mình, hôn vào khuôn mặt trắng trẻo của bé. Người phụ nữ kia nhìn thấy thế thì trên khóe môi nở ra một nụ cười hạnh phúc.

Cách tòa biệt thự về phía tây khoảng hai mươi mét, trong một khóm hoa có một người thanh niên ở đó đang đưa ống kính camera chĩa vào trong tòa biệt thự, ghi lại hết tất cả những cảnh đang diễn ra trong nhà. Bên cạnh hắn có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu bạc. Cô gái này luôn cảnh giác quan sát khắp bốn phía, lúc nào cũng để ý đến những sự tình diễn xung quanh. Cô gái này chính là Ngân Hồ, còn người thanh niên cầm chiếc camera kia là Sở Phàm.

Tại sao Sở Phàm lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A vậy?

Thì ra mấy ngày trước Sở Phàm đã ra lệnh cho Ngân Hồ theo dõi chặt chẽ hành động của Bí thư Thị ủy Trương Bằng. Vốn là mấy hôm nay Trương Bằng phải đi một mình ra ngoài thành phố để tham dự một hội nghị quan trọng. Biết được sau khi cuộc hội nghị này chấm dứt, Trương Bằng không lập tức trở về Bắc Kinh mà lại bí mật bay tới thành phố A của tỉnh S, Ngân Hồ thấy đây là một việc khác thường nên lập tức thông báo cho Sở Phàm biết. Cô nghi ngờ Trương Bằng rất có thể trước khi trở về Bắc Kinh muốn gặp một người bí mật nào đó của ông ta. Và người này rất có khả năng là nhân tình của Trương Bằng.

Sở Phàm sau khi nghe được tin này thì ngay buổi trưa hôm đó lập tức lên máy bay đi tới thành phố A. Đến thành phố A, hắn gặp được Ngân Hồ trong lúc cô vẫn đang theo dõi dấu vết của Trương Bằng. Lúc bảy giờ tối hôm nay, Trương Bằng đã bí mật đi tới biệt thự ở gần Tây Thủy Hồ, gặp mặt người phụ nữ bên trong tòa biệt thự này.

Sở Phàm qua màn ảnh camera nhìn thấy Trương Bằng cùng với người phụ nữ kia thân mật với nhau thì lạnh lùng nói:

 

– Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này đúng là nhân tình của Trương Bằng rồi. Còn cô bé kia chính là con tư sinh của hắn. Tốt lắm, đây chính là nhược điểm của Trương Bằng.

– Chủ nhân định làm thể nào?

 

Ngân Hồ khẽ hỏi.

– Trước hết phải ghi hình lại những cảnh này đã, để khi Trương Bằng đã bỏ đi tôi còn có bằng chứng.

 

Sở Phàm thản nhiên nói.

Đang nói, bỗng Sở Phàm nhìn thấy trên màn ảnh camera người phụ nữ kia đang rúc vào trong lồng ngực Trương Bằng. Trương Bằng một tay ôm cô bé con, một tay ôm người phụ nữ này. Một lúc sau người phụ nữ mới lưu luyến rời khỏi vòng tay của ông ta. Sau đó Trương Bằng nói mấy câu gì đó với cô, rồi người phụ nữ này tiễn ông ta ra ngoài cửa.

Đi tới cửa sau tòa biệt thự, Trương Bằng buông tay cô bé ra, nói với cô bé này mấy câu, sau đó lại hôn lên khuôn mặt của bé. Cuối cùng đứng lên nhìn người phụ nữ thật lâu, rồi sau đó đi tới một chiếc xe màu đen đang dừng bên ngoài tòa biệt thự. Ông ta chui vào xe, lái xe chạy đi vùn vụt. Trước cửa biệt thự, người phụ nữ cầm tay cô bé nhìn theo hình bóng chiếc xe cho đến khi nó mất hút trong bóng đêm mới đóng cửa lại, đi vào trong tòa biệt thự.

– Chủ nhân, tại sao Trương Bằng lại đi vội như vậy?

 

Ngân Hồ kinh ngạc hỏi.

– Có thể Trương Bằng đã biết được tin tức sự việc liên quan tới mạng lưới buôn bán thuốc phiện của Hứa Nhạc ở Bắc Kinh nên chạy suốt đêm về đó. Chỉ có điều theo Trần Thiên Minh thì tôi biết được Trương Bằng đến ngày mai mới có thể trở về Bắc Kinh. Bây giờ nếu Trương Bằng chạy suốt đêm về đó thì dễ nhận thấy là lão ta đang muốn sắp đặt một hành động bất ngờ, mưu đồ cứu vãn lại tình thế.

 

Sở Phàm trầm giọng nói.

– Vậy phải làm sao bây giờ đây chủ nhân? Tiếp tục theo dõi Trương Bằng hay là ngăn cản lão ta?

 

Ngân Hồ hỏi.

Sở Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:

 

– Như vậy đi, cô cứ tiếp tục theo dõi Trương Bằng. Nếu như Trương Bằng thật sự phải bay suốt đêm để trở về Bắc Kinh thì nói cho tôi một tiếng. Tôi nói lại với Trần Thiên Minh, bảo ông ta đề phòng. Hơn nữa nếu Trương Bằng có hành động gì khác thì cô hãy thông báo cho tôi biết ngay.

– Vâng! Chủ nhân vẫn muốn ở lại đây à?

 

Ngân Hồ hỏi.

– Đúng vậy, tôi còn muốn đi vào biệt thự nói chuyện với người phụ nữ trong đó. Cô đi trước đi, không thì không theo kịp Trương Bằng đâu.

 

Sở Phàm nói.

– Vâng, chủ nhân!

 

Ngân Hồ nói xong chuyển người, đi tới bên chiếc xe của cô rồi vội vàng chạy đi.

Sau khi Ngân Hồ đi Sở Phàm cũng cất camera vào trong túi, sau đó đi đến cửa chính của tòa biệt thự. Sau khi cửa tòa biệt thự mở ra thì Sở Phàm nhìn thấy một cô bé đang ở trong phòng khách một mình, người phụ nữ kia không biết đã đi đâu. Cô bé kia nhìn thấy Sở Phàm đứng ở ngoài cửa thì đôi mắt to xinh đẹp ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn. Sở Phàm mỉm cười đầy thiện ý, vẫy vẫy tay với cô bé.

Cô bé cũng mỉm cười, chạy tới bên Sở Phàm, không hề có chút gì sợ người lạ. Cô bé chạy đến trước mặt Sở Phàm, khuôn mặt tròn trịa ngước lên, dùng giọng nói trẻ con hỏi:

 

– Chào anh, anh tìm ai?

Sở Phàm ngồi xổm xuống bế cô bé lên, cười nói:

 

– Anh tìm mẹ em có chút việc. Mẹ của em có ở nhà không?

Nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của Sở Phàm trong lòng người phụ nữ khẽ run lên, cả người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa bây giờ cô lại không mặc quần áo cho nên thân thể lại càng lẩy bẩy.

– Mặc quần áo vào đi, tôi biết thân thể của cô rất gợi cảm mê người nhưng tôi không thích nói chuyện với cô trong hoàn cảnh này. Tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Đừng để đến lúc tôi vừa phi lễ vừa tra hỏi cô. Cô vừa bị mất thân thể lại vừa phải nói ra!

Sở Phàm lạnh nhạt nói, sau đó lại đưa mắt nhìn vào bộ ngực cao ngất của người phụ nữ.

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó định thần lại, vội vàng cúi người xuống nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào. Trong khoảnh khắc lúc cô cúi người xuống dường như cô khẽ cười cười. Sau khi mặc quần áo lại người phụ nữ lại có một vẻ thẹn thùng. Cô nhìn Sở Phàm nói:

 

– Được rồi, cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi?

– Tiểu Giai Giai là con tư sinh của cô và Trương Bằng phải không?

 

Sở Phàm hỏi.

– Đúng thế!

 

Người phụ nữ ngập ngừng nói.

– Ừm, bây giờ tôi hỏi gì cô đáp nấy, đơn giản như vậy thôi!

 

Sở Phàm nói xong nhìn về phía người phụ nữ, tỏ ý bảo cô ngồi xuống, sau đó bắt đầu hỏi.

 

..

Khoảng nửa giờ sau Sở Phàm đã hỏi xong những câu hỏi cần thiết, cũng đã thu âm lại, sau đó cùng với người phụ nữ đi xuống dưới lầu. Ở dưới lầu, Lý Giai Giai nhìn thấy hai người đi xuống thì chạy như bay tới chào đón, khuôn mặt be bé cười vui vẻ nói:

 

– Mẹ, hai người xuống rồi à?

– Ừ, đến đây để mẹ ôm con.

 

Người phụ nữ nói xong ôm Lý Giai Giai vào trong lòng.

– Tiểu Giai Giai thật là đáng yêu.

 

Sở Phàm quay sang người phụ nữ nói:

 

– Đúng rồi, chuyện đêm nay tuyệt đối không được để cho người khác biết kể cả Trương Bằng. Nếu không tôi sẽ cầm những băng ghi âm và ảnh chụp làm bằng chứng mang tới cục cảnh sát. Mà theo như cô nói thì tôi được biết Trương Bằng đã dùng mọi hình thức nhận hối lộ để có được ba tòa biệt thự có giá trị hơn nghìn tỷ đúng không? Còn chuyện cô lén lút sinh con cho ông ta, tôi nghĩ đưa cái này cho cục điều tra thì sẽ vang động như thế nào? Không chỉ vậy tôi sẽ còn tìm đến con gái của cô. Cô nên tin đi, bất kể hai người chạy trốn đến đâu tôi cũng có cách tìm được. Nói thật sau khi tìm được hai người rồi thì tôi sẽ không khách khí giống như bây giờ đâu. Hãy nhớ kỹ lấy lời của tôi nhé.

Người phụ nữ nghe thế thì biến sắc. Nhìn vào ánh mắt của Sở Phàm, cô thấy nó thật giống hệt ánh mắt của một ác ma.

Cuối cùng Sở Phàm vuốt ve đầu Lý Giai Giai, nói:

 

– Anh phải đi đây, Giai Giai ngoan, ở nhà nhớ vâng lời mẹ.

– Anh ngày mai có dẫn em đi chơi công viên không?

 

Lý Giai Giai hỏi.

– Chuyện này còn phải hỏi mẹ em ngày mai có muốn nhìn thấy anh không?

 

Sở Phàm cười cười.

– Giai Giai, anh ấy có việc bận, con đừng quấy rầy.

 

Người phụ nữ vội vàng nói.

– Ha ha, Giai Giai, em yên tâm đi. Từ nay về sau anh sẽ thường xuyên đưa em đi chơi công viên.

 

Sở Phàm nói xong lại đưa ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ, lạnh lùng nói:

 

– Nhớ kỹ lời tôi nói, nhất quyết không được rối loạn. Đó là việc làm ngu ngốc! Cô mà rối loạn, Trương Bằng sẽ hoài nghi, sẽ tra hỏi cô xem có chuyện gì, không chừng sẽ lộ hết mọi chuyện. Khi nào xong mọi chuyện tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi.

 

Sở Phàm nói xong quay người đi.

Người phụ nữ nhìn theo thân ảnh của Sở Phàm, trong ánh mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ không đành lòng và sợ hãi.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.