Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 315 Lam Tuyết chúc phúc – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 315 Lam Tuyết chúc phúc

Sở Phàm và đại tiểu thư hai tay nắm chặt nhau, ngồi rất gần nhau thân thiết nói chuyện. Câu chuyện đã đổi chủ đề không nói về Tập đoàn Quốc Cảnh nữa. Dù sao có nói nữa cũng không giải quyết được việc gì, chỉ làm cho đại tiểu thư thêm áp lực và sầu lo. Cho nên lúc này Sở Phàm chủ động đổi đề tài, đang kể mấy chuyện tình cảm đùa cợt, khuôn mặt đại tiểu thư cũng giãn ra một chút.

Sở Phàm đang nói chuyện cùng đại tiểu thư, bỗng hắn thoáng nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu lam đang đi về phía bàn mình. Trong lòng thấy là lạ, quay đầu nhìn lại cô gái này, hắn lập tức hơi giật mình. Cô gái mặc chiếc váy dài màu lam mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, xinh đẹp mà u buồn. Đúng là Lam Tuyết, mà lúc này khuôn mặt Lam Tuyết đang mỉm cười đi tới phía hắn và đại tiểu thư.

Đại tiểu thư cũng chú ý tới sắc mặt Sở Phàm có vẻ lạ. Nhìn theo ánh mắt hắn, nàng thấy được Lam Tuyết. Vẻ xinh đẹp của Lam Tuyết cùng với một khí chất khác thường khiến cho nàng cũng hơi giật mình.

Lúc này Lam Tuyết đã bước tới trước mặt đại tiểu thư và Sở Phàm. Cô tươi cười với họ và hỏi:

 

– Sở Phàm, lại gặp nhau rồi. Tôi có thể ngồi đây được không?

Sở Phàm khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Lam Tuyết đang đặt trên bàn tay hắn và đại tiểu thư nắm chặt, tim hắn giật thót một cái, nhưng bây giờ hắn có thể rút tay ra được chăng?

– Trùng hợp quá. Cô cũng lại đây ngồi đi.

 

Sở Phàm cười nói.

– Cám ơn!

 

Lam Tuyết ngồi xuống nhìn về phía đại tiểu thư, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thán phục bởi vì đại tiểu thư quá xinh đẹp. Cô cười nhẹ nhàng nói:

 

-Xin chào, tôi là Lam Tuyết, tôi là bạn của Sở Phàm. Cô là bạn gái anh ấy phải không? Anh ấy cũng hay kể với tôi về cô, suốt ngày nức nở khoe cô rất xinh đẹp dịu dàng. Đêm nay thì tôi gặp được cô rồi. Cô còn đẹp hơn cả lời khen của Sở Phàm nữa.

Đại tiểu thư cũng ngẩn người nhìn Lam Tuyết, một lúc sau mới có thể mỉm cười đáp lại được. Lúc đầu nàng thấy Sở Phàm ngoái cổ nhìn Lam Tuyết còn tưởng hắn thấy người đẹp là sáng mắt nhìn, còn định bụng sẽ sửa cho hắn một trận. Giờ mới biết hóa ra đúng là Sở Phàm có quen Lam Tuyết thật, hơn nữa quan hệ cũng khá thân thiết. Tuy nhiên, điều khiến cho đại tiểu thư cảm thấy cao hứng là nàng không nghĩ rằng Sở Phàm lại khen mình đẹp trước mặt Lam Tuyết. Điều tự hào nhất của một cô gái là được bạn trai mình khen mình xinh đẹp dịu dàng trước mặt một cô gái khác cũng xinh đẹp không kém. Điều đó gián tiếp là một cách khẳng định cho tình cảm của hai người của người bạn trai đó.

Nhưng đại tiểu thư làm sao biết được những lời này là do Lam Tuyết cố ý nói ra? Căn bản Sở Phàm chưa từng nói như vậy trước mặt Lam Tuyết.

– Chào Lam Tuyết, tôi là Kỷ Tiêm Tiêm. Cô là bạn của Sở Phàm à? Rất vui được quen biết cô.

 

Đại tiểu thư cười nói.

– Tôi cũng mới quen Sở Phàm không lâu. Sở Phàm có một cô bạn gái xinh đẹp như cô, thật may mắn cho anh ấy.

 

Lam Tuyết quay sang Sở Phàm cười nói

 

– Sở Phàm, anh phải biết yêu quý và trân trọng Tiêm Tiêm đó. Nếu không tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho anh đâu.

Sở Phàm nhìn nụ cười của Lam Tuyết, cảm thấy có gì đó không bình thường. Mới mấy ngày trước, vào cái đêm mưa to trong bar Sway, Lam Tuyết còn khóc rất thương tâm, nước mắt vòng quanh. Thế nào mà hôm nay đã lại tươi cười được thế kia?

– Ha ha, tất nhiên tôi sẽ rất yêu quý cô ấy rồi. Chỉ sợ bỗng dưng một ngày đại tiểu thư ghét bỏ lại bỏ tôi mà đi thôi.

 

Hắn cười cười đùa nói.

Ngồi bên cạnh, đại tiểu thư khẽ vươn tay đấm hắn một cái, lườm lườm :

 

– Bye!

 

Lam Tuyết nói với đại tiểu thư, đôi mắt thoáng qua Sở Phàm, chỉ thoáng qua thôi, nhưng ánh mắt sâu thật sâu. Cô quay đi, dựa vào Tiểu Võ, bước vào trong xe.

Nhìn Lam Tuyết rời đi, trong lòng Sở Phàm không khỏi thấy khó hiểu. Ánh mắt trước khi chia tay của cô thật khác lạ, rất sâu kín, dường như có cả ngàn vạn nỗi đau. Mơ hồ hắn cảm thấy Lam Tuyết đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi, giống như là đã biến thành một người khác. Mặc dù vừa rồi cô đã cười rất nhiều, nhưng hắn không nhận thấy sự vui vẻ thỏa mãn trong ý cười của cô, mà lại càng ưu sầu hơn… Nhìn cô cười mà giống như đang giả vờ. Vì sao vậy?

Có tiếng nỉ non của đại tiểu thư đang dựa vào lòng hắn:

 

– A Sở, còn đứng đây làm gì?

– Không có gì. Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi!

 

Một tay hắn ôm eo nàng, một tay cầm lấy tay nàng khoác lên vai mình, dìu nàng ra khỏi quán bar.

Sau một chập nâng chén hạ chén, Lam Tuyết giờ đang say. Cô được Tiểu Võ dìu vào trong chiếc xe Cadillac sang trọng. Đỡ cho cô ngồi ngay ngắn trên xe rồi, Tiểu Võ mở cửa xe bên kia định bước vào. Lúc này Sở Phàm mới dìu đại tiểu thư đi ra, Tiểu Võ lạnh lùng nhìn Sở Phàm một hồi mới bước lên ô tô rời đi.

Nhìn chiếc Cadillac sang trọng đang từ từ lăn bánh, trong mắt Sở Phàm mơ hồ hiện lên một tia nghi vấn, nhưng sau đó hắn liền dìu đại tiểu thư lên xe của mình.

Lam Tuyết tuy nói là uống say, nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô vẫn cảm nhận được từng đợt đau khổ dâng lên trong lòng. Một người trong lòng không vui thì uống say chỉ là muốn quên tạm thời, nhưng sau khi tỉnh rượu thì không những không quên mà lại càng thêm tỉnh táo, cái cảm giác đó rất là đau khổ.

Ngồi sau xe, Lam Tuyết lúc này đã không thể kìm chế nổi. Cô òa khóc như một đứa trẻ con, nước mắt lại tiếp nước mắt rơi xuống không ngừng. Cố gắng thu mình lại thật nhỏ như muốn tan biến, thân thể cô khẽ run lên theo tiếng nấc, nức nở khóc. Tiếng khóc bị giữ chặt ở cổ không cho bật ra thật lớn, giống như nỗi đau không thể quên, lại càng làm cho người khác nghe thấy cũng phải đau lòng như vậy.

Ngồi ở ghế lái xe phía trước, nghe tiếng khóc tức nghẹn của cô, Tiểu Võ sửng sốt. Hôm nay anh ta tới bar Thiên Thủy là do Lam Chính Quốc sai phái âm thầm đi theo sau bảo vệ tiểu thư, cuối cùng tới đó lại thấy cô uống say đến mềm nhũn cả hai chân, mới bước vào dìu cô ra về.

Lúc này nghe Lam Tuyết thương cảm khóc, anh ta ngạc nhiên hỏi:

 

– Tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải cái gã trong quán rượu lúc nãy đã bắt nạt cô? Cô nói cho tôi! Tôi sẽ cho hắn một trận!

 

Mắt Tiểu Võ hiện lên một tia lạnh lùng căm giận.

– Không liên quan tới hắn, đây là chuyện của tôi.

 

Lam Tuyết nghẹn ngào khuôn mặt đẫm nước mắt, khiến cho người khác phải đau lòng.

Lúc này Tiểu Võ chỉ biết im lặng, không biết nên nói gì, và cũng chẳng thể nói gì…

– Tôi không sao đâu! Anh cứ lái xe đi.

 

Lam Tuyết nói xong hít một hơi thật sâu, rút khăn mùi xoa lau nước mắt trên mặt. Tuy nhiên cô vẫn khóc nức nở. Trong lòng cô thầm nói: “Sở Phàm, em thật tâm muốn chúc phúc cho anh cùng với Kỷ Tiêm Tiêm có thể hạnh phúc vui vẻ. Từ nay về sau em sẽ không rơi lệ vì anh nữa, bởi vì nước mắt của em đã cạn khô rồi. Em sẽ còn phải thay ba em trả nợ cho anh. Tuy nói rằng em lựa chọn ra đi, nhưng dù ở bất cứ nói đâu em cũng sẽ thầm chúc phúc cho hai người. Anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn ông cuối cùng khiến em phải rơi nước mắt…”

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.