Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 310 Tiêu Diện Hổ thành Khốc Diện Hổ (Hổ mặt cười thành hổ mặt khóc) – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 310 Tiêu Diện Hổ thành Khốc Diện Hổ (Hổ mặt cười thành hổ mặt khóc)

Chu Tước là một ả thích chưng diện mặc kệ đống tàn nhang dày đặc trên mặt. Vì thế nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn mịn màng bóng loáng này, hiển nhiên sẽ ghen tị, ghen đến xanh lè cả hai mắt. Hai thanh loan đao trong tay chỉ muốn vạch nát khuôn mặt hoàn mỹ kia thành một con quỷ xấu xí. Mà thực tế, ả đã ra từng ra tay đến tám lần như vậy!

Lúc này, trước mặt ả lại là một khuôn mặt đẹp hơn tất cả những khuôn mặt mà ả đã hủy hoại. Làn da Ngân Hồ trắng trẻo như ngọc, càng căm ghét hơn, chỉ cần một chiêu, một mảng tóc to tướng trên đầu ả đã bị khuôn mặt đó cạo mất. Lửa giận trong bụng ả bừng bừng cháy. Ả quả thực bị chọc giận sắp phát điên rồi! Nắm chặt đôi loan đao, thở dồn dập, ả trừng mắt nhìn Ngân Hồ Trong lòng thầm phát thệ nhất định phải xé tan cô thành từng mảnh nhỏ.

Thét lên một tiếng chói tai, ả bay lên, thân hình nhanh chóng sà xuống như con dơi. Hai tay múa loạn loan đao nhắm thẳng vào những chỗ hiểm trên người Ngân Hồ. Phẫn hận tới cực điểm, tốc độ tấn công của ả sắc bén nguy hiểm gấp mấy lần. Lưỡi đao hung hăng xé gió cắt vụn không khí vun vút lao lớn. Bóng đao loang loáng phủ khắp người. Một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.

Đối mặt với Chu Tước đang điên cuồng tấn công, Ngân Hồ không dám chủ quan, toàn tâm ứng chiến, không ngừng thoăn thoắt quỷ dị tránh đao. Từng đường đao lạnh như băng nhọn lấp loáng giữa không trung. Trong không gian không ngừng vang lên những tiếng tiếng ” choang choang” của vũ khí chạm nhau.

Ngân Hồ và Chu Tước di chuyển thân hình, tốc độ ra chiêu ngày càng nhanh. Thân hình quỷ dị nhanh chóng phối hợp đẩy đối phương vào chỗ chết. Những sát chiêu khiến cho người ngoài nhìn vào thấy hoa mắt, nhưng người am hiểu võ công hiểu được Ngân Hồ và Chu Tước đang quyết đấu đến giai đoạn sống chết. Giờ khắc này chỉ cần bất kỳ người nào hơi lơ là không lưu tâm là sẽ phải chịu cảnh muôn đời không được phục thù.

Đột nhiên một tiếng “Rầm!” truyền đến. Hoá ra lúc này Kim Cương đã dùng Thiếp Sơn Kháo đánh bay Bạch Hổ.

Đang kịch liệt chiến đấu với Ngân Hồ , đột nhiên Chu Tước thấy Bạch Hổ bị Kim Cương dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo đánh bay đến bảy tám thước, hộc máu nằm bẹp thì rùng mình thoáng thất thần trong nửa giây. Nhưng đối với Ngân Hồ chỉ nửa giây như vậy cũng đã đủ.

Cô chỉ khẽ quát một tiếng, một đường không khí sắc bén lạnh lẽo bay vụt tới cổ họng Chu Tước. Chu Tước định vung loan đao chặn mũi đao nguy hiểm của Ngân Hồ, nhưng rốt cuộc cũng muộn một bước. Mũi đao bén ngọt lạnh lẽo trong tay Ngân Hồ lao ra đâm vào xuyên qua cổ họng ả!

Chu Tước cảm thấy cổ họng mình tê rần, cứng người đờ đẫn. Toàn thân dần dần chết lạnh như băng. Một vẻ sợ chết tràn đầy trong đôi mắt ả. Ngân Hồ lạnh lùng nhìn thân hình Chu Tước ngã xuống. Đôi mắt vẫn lạnh như băng, không chút biểu cảm. Đối với cô mà nói, địch thủ khi chiến đấu chỉ cần phân tâm một chút, kết quả chỉ có một: Chết!

Lại nói tới Sở Phàm đang đuổi theo Hứa Nhạc về phía cửa tầng hầm. Hướng mà Sở Phàm đuổi theo đúng là hướng tới con đường trong tầng hầm bí mật. Bỗng nhiên hắn thấy một chùm chìa khóa vất trên sàn. Có lẽ ai đó mới đánh rơi. Một tia cười lạnh lùng nơi khóe miệng, hắn tiếp tục đi tới.

Trong hầm quả đúng là có một đường đi bí mật. Hứa Nhạc đang vội vàng chạy tới đó. Gã thở dốc, tim đập dồn dập. Trên khuôn mặt xám xịt thấy rõ sự hoảng sợ và bối rối. Với tay tới bên tường sờ mó chán chê cũng không có gì. Tái mặt, gã lục tung túi quần, vẫn không có! Hoảng hốt! Mồ hôi lạnh bắt đầu tứa ra. Vội vàng luống cuống lộn ngược tất cả các túi trên mình. Cũng không tìm được gì, Mặt cắt không còn giọt máu, gã thì thào nói làm nhảm không rõ nghĩa một mình:

 

– Chẳng lẽ lại làm mất? Làm sao làm mất được? Tại sao lại có thể có như vậy được chứ?

– Mày đang tìm chùm chìa khóa này phải không?

 

Đang luống cuống tìm đồ loạn cả lên, gã nghe thấy một giọng nói thản nhiên mà lạnh băng truyền tới.

– Ừ. Nếu có thể lung lay làm cho Hứa Nhạc tin Trương thiếu đã bán đứng hắn thì hắn sẽ dễ dàng phản bội Trương thiếu hơn. Hơn nữa, gã Hứa Nhạc này hẳn biết rất nhiều bí mật động trời. Nếu có thể khui được vài lời từ miệng hắn thì chúng ta coi như nắm được điểm yếu của Trương thiếu kia.

 

Sở Phàm trầm giọng nói.

– Vừa rồi mọi người kiểm tra mấy cái thùng, như cậu đoán, bên trong toàn là ma túy là thành phẩm hoặc bán thành phẩm. Còn có máy từ trường nữa. Có những thứ này, chúng ta hoàn toàn có thể phán cho Hứa Nhạc án tử hình. Hừ! Tôi không tin hắn không chịu mở miệng.

 

Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.

– Ừ, vậy việc thẩm vấn Hứa Nhạc nhờ Cục trưởng Trần xử lý. À, còn hành động lần này của chúng tôi, phiền ông dặn dò anh em dưới quyền giữ bí mật thật kỹ đừng để lộ cho ai biết. Cứ tuyên bố là một mình ông bắt được Hứa Nhạc. Lôi tôi vào, bọn Trương thiếu biết được chúng ta bắt tay hợp tác sẽ khó ra tay hơn.

– À, lần này ra tay thật sự cám ơn cậu!

 

Trần Thiên Minh chân thành nói.

– Không cần cám ơn! Tới khi nào đưa được Trương thiếu vào chỗ chết thì hãy cám ơn tôi. Còn nữa, mấy ngày này, ông hãy theo dõi chặt chẽ Hứa Nhạc, tuyệt đối không cho phép người ngoài, đặc biệt là bọn Trương thiếu tiếp xúc với hắn! Nhốt và theo dõi Hứa Nhạc vài ngày, cho tới khi hắn cảm thấy Trương thiếu quả thật không thèm quan tâm đến hắn, hết hy vọng rồi thì sẽ phản bội Trương thiếu. Đương nhiên, trong lúc đó, cũng cần Cục trưởng Trần phối hợp tỏ ra một chút cho hắn nghi ngờ nữa.

 

Sở Phàm nói.

– Chú em cứ yên tâm đi. Tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu.

 

Trần Thiên Minh cười ha hả, cùng Sở Phàm đi ra ngoài.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.