Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 303 Một trận phóng túng – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 303 Một trận phóng túng

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Sở Phàm lái xe đưa Lâm Mộng Kỳ đến bên một quán đồ nướng trên đường Nam Phủ.

Lâm Mộng Kỳ không khỏi kinh ngạc nói:

 

– Anh đưa tôi đến nơi này làm gì vậy?

– Ăn đồ nướng. Cánh gà nướng, thịt dê xiên nướng, cật dê nướng các thứ đều ăn rất ngon!

 

Sở Phàm nói.

– Hả? Chính là đặt xiên thịt dê trên than để nướng ăn á? Như vậy rất không vệ sinh.

 

Lâm Mộng Kỳ nói.

– Có gì mà vệ sinh hay không vệ sinh chứ. Ăn ngon là được rồi. Thịt nướng ăn vào đến bụng thì vệ sinh rồi. Đại trùng ăn tiểu trùng thôi.

 

Sở Phàm nói.

– Vậy… vậy anh đi mua đi. Tôi không ăn.

 

Lâm Mộng Kỳ nói.

Sở Phàm cười cười, nói:

 

– Tốt thôi. Vậy cô ngồi một bên xem tôi ăn được rồi. Đến lúc đó cô đừng chảy nước miếng đấy nha.

– Sẽ không có đâu.

 

Lâm Mộng Kỳ nói xong đeo chiếc kính râm to lên đi theo Sở Phàm vào bên trong quán. Cô chọn một góc hơi tối và ngồi xuống.

– Cô không ăn thịt nướng chứ gì? Vậy tôi giúp cô gọi một chút rau muống nướng, bánh mỳ nướng nhé, thật sự ăn rất ngon đó. Đại minh tinh như cô khẳng định không hay ăn ở những quán ăn vặt ven đường như thế này.

 

Sở Phàm nói.

– Anh cứ nướng ăn trước đi. Tôi cũng không đói lắm.

Lâm Mộng Kỳ nghe vậy hơi ngẩn người, sau khi phản ứng lại thò tay véo lên cánh tay của Sở Phàm, nói:

 

– Anh đi tìm chết được rồi. Giờ anh chạy đâu cho thoát đây?

– Tôi không định chạy đi đâu cả. Tôi còn chưa nói xong mà.

 

Sở Phàm nói.

– Còn có gì chưa nói xong?

 

Lâm Mộng Kỳ khí thế bức người hỏi.

– Chính là tiếp theo câu nói tôi không phải là người tùy tiện. Cô sẽ không nghe nói qua chứ?

 

Sở Phàm cười ha hả nói.

– Không nghe nói. Đấm chết anh đi, tên khốn kiếp này.

 

Lâm Mộng Kỳ nói xong liên tục đấm lên lưng Sở Phàm.

Sở Phàm chịu đựng hai nắm tay trắng như phấn của Lâm Mộng Kỳ đánh xuống như mưa không lảng tránh, mà cũng không cần lảng tránh. Bởi vì hai nắm tay trắng như phấn kia đánh lên lưng là một loại mát- xa rất dễ chịu.

Sau đó hai người đi lên xe. Sở Phàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Mộng Kỳ, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì. Nói:

 

– Đúng rồi. Thiếu chút nữa quên nói với cô một chuyện. Nhị tiểu thư, Tiểu Lâm còn có Tiểu Phỉ các cô ấy đặc biệt muốn gặp cô. Ba cái cô bé này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô đấy.

– À. Anh lần trước đã nói qua với tôi chuyện này rồi. Được rồi, hai ba ngày tới tôi sẽ sắp xếp chút thời gian đi chơi với các cô ấy.

 

Lâm Mộng Kỳ nói.

– Cám ơn, cám ơn. Ha ha. Vậy chúng ta đi quán bar một chuyến đi!

 

Sở Phàm nói xong nhấn ga, xe chạy đi như bay.

Hai người Sở Phàm vừa lái xe rời khỏi thì từ trong một cửa hàng phía trước đi ra một thanh niên đeo kính, trong tay anh ta cầm một chiếc camera chuyên nghiệp tinh xảo. Anh ta nhìn theo hướng Sở Phàm lái xe rời đi thì thào:

 

– Đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ ư? Người đàn ông vừa rồi đi cùng với cô ta là ai đây? Xem bộ dáng bọn họ rất thân mật. Có một chút nhưng tốt rồi, có tư liệu sống viết tin tức nóng hổi sốt dẻo rồi. “Bạn trai thần bí của đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ rốt cuộc xuất hiện tung tích!”

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.