Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 302 Trương Thiếu luống cuống – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 302 Trương Thiếu luống cuống

Hải Trà lâu, lô ghế số 12.

Trong phòng có hai người thanh niên đang ngồi. Hai thanh niên này sắc mặt đều không tốt lắm, rất âm trầm. Đặc biệt là người ngồi bên phải, trên mặt mang kính gọng vàng, vẻ mặt cực kỳ âm nhu, đôi mắt ẩn phía dưới hai mắt kính chớp động vẻ âm lãnh trầm tĩnh. Hắn rõ ràng chính là Trương thiếu.

Người thanh niên còn lại ngồi bên cạnh Trương thiếu chính là Lâm Phong. Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong cũng hung ác nham hiểm. Hắn đang cau mày, dường như có tâm sự rất nặng nề.

– Từ Lãng vẫn không có tin tức gì à?

 

Trương thiếu trầm xuống hỏi.

– Không, không có. Tôi đã phái người tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức gì cả.

 

Lâm Phong trả lời.

– Ngày mai bắt đầu không cần tìm kiếm tung tích của Từ Lãng nữa. Từ nay về sau chúng ta sẽ không còn gặp lại Từ Lãng nữa.

 

Trương thiếu ánh mắt âm trầm nói từng chữ một.

Lâm Phong nghe xong cả kinh, nói:

 

– Ý của Trương thiếu là Từ Lãng hắn… hắn đã không còn?

– Rất có khả năng. Cho dù là còn sống cũng đã bị giam cầm. Tôi lo lắng chính là hắn rơi vào tay cảnh sát. Dù sao cái chết của A Thiến cũng có rất nhiều người nhìn thấy bọn Từ Lãng.

 

Trương thiếu trầm thấp nói.

– Rơi vào tay cảnh sát ư? Trần Thiên Minh cũng biết Từ Lãng là người của Trương thiếu cơ mà? Nếu rơi vào tay cảnh sát như vậy Từ Lãng hẳn là có thể rất nhanh được thả ra. Hơn nữa thông qua quan hệ của ba tôi, tôi dọ thám được mấy ngày gần đây cảnh sát không bắt người nào là Từ Lãng cả.

 

Lâm Phong chậm rãi nói.

– Khó nói được lắm. Trần Thiên Minh người này không thể xem thường. Nếu như ông ta bí mật bắt Từ Lãng lại nghiêm hình hỏi cung thì sao? Dù sao Từ Lãng dẫn người giết chết A Thiến đã là phạm pháp. Trần Thiên Minh có lý do bắt hắn lắm chứ.

 

Trương thiếu lạnh lùng nói.

– Trương thiếu đang lo lắng Từ Lãng rơi vào tay Trần Thiên Minh sẽ nói ra tất cả mọi việc à? Sẽ không đâu. Trong lòng Từ Lãng biết rất rõ là một khi bán đứng Trương thiếu như vậy chỉ còn con đường chết. Nếu như không nói cái gì vậy thì chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp cứu hắn.

 

Lâm Phong nói.

– Ừ. Nếu Từ Lãng không ở trong tay Trần Thiên Minh thì phải ở trong tay Sở Phàm. Nếu như ở trong tay Sở Phàm ngược lại không có gì phải lo lắng! Vì A Thiến báo thù, từ góc độ này mà nói, khả năng Từ lãng rơi vào tay Sở Phàm là rất lớn. Nếu quả thật là rơi vào tay Sở Phàm vậy Từ Lãng rất có khả năng đã mất mạng rồi.

 

Trương thiếu thản nhiên nói.

Lâm Phong gật gật đầu. Đột nhiên hắn rùng mình hỏi:

 

– Trương thiếu, nếu Từ Lãng rơi vào tay Sở Phàm, Sở Phàm sẽ không mang Từ Lãng đi tìm Trần Thiên Minh buộc hắn nói ra tất cả mọi việc chứ?

Trương thiếu nghe xong cũng chau mày, hai mắt âm trầm, chậm rãi nói:

 

– Cũng không loại trừ khả năng này. Rốt cuộc có khả năng này không đợi Trần Thiên Minh đến đây thử thăm dò sẽ biết.

– Cũng không biết Trần Thiên Minh lần này chủ động mời Trương thiếu đến đây gặp mặt có chuyện gì nữa.

 

Lâm Phong nói.

– Đợi lúc nữa sẽ biết, vừa lúc cũng có thể xem xem mấy ngày qua Trần Thiên Minh có ý tưởng gì mới không.

 
– Trương thiếu, Nhạc Ca bên kia có tin tức đến đấy, nói buổi tối có hàng về. Còn hỏi Trương thiếu có an toàn không.

– Hứa Nhạc thật liều lĩnh. Tôi rõ ràng đã nói với hắn mấy ngày này không thể thường xuyên lui tới thủ đô như so với mọi khi được. Kêu hắn chờ một chút nhưng hắn lại không đợi.

 

Trương thiếu tức giận nói xong, hỏi tiếp:

 

– Hàng đợt này đến đây nhiều hay ít?

– Nghe Nhạc Ca nói còn khá nhiều. Chủ yếu là ………….. Nhạc Ca nói có vài vùng còn chưa bán ra. Nếu không bán ra mấy vùng này thì sinh ý cũng giữ không được. Cho nên hắn mới bán ra. Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm cả.

 

Lâm Phong nói.

– Không có gì nguy hiểm ư? Nếu không có tôi áp chế cậu nhìn xem có nguy hiểm hay không?

 

Trương thiếu lạnh lùng quét một lượt qua Lâm Phong, sau đó giọng điệu trở nên ôn hòa, nói:

 

– Tuy nhiên gần đây cơ quan công an đều đang điều tra vụ huyết án ở nhà xưởng bỏ hoang. Trần Thiên Minh lại đứng về phía chúng ta, cho nên thuận lợi rất nhiều. Hứa Nhạc đi vẫn là lộ tuyến trước đây?

– Đúng vậy.

 

Lâm Phong đáp.

– Như vậy kêu hắn chuyển đi, cẩn thận một chút, không được xảy ra sai lầm. Nếu không đừng nói hắn không giữ được, chỉ sợ ngay cả tôi cũng bị liên lụy.

 

Trương thiếu lạnh lùng nói.

– Dạ. Tôi sẽ chuyển cáo lời của Trương thiếu cho Nhạc Ca.

 

Lâm Phong nói.

– Còn nữa. Hứa Nhạc trở về, cậu kêu hắn chuẩn bị tốt cho tôi mấy nhân thủ. Tôi muốn cao thủ nhất đẳng nhé. Sở Phàm không phải nói có thể đánh sao? Vậy chúng ta chơi cùng với hắn. Đánh hắn tàn phế càng tốt!

 

Trương thiếu nói.

– Trương thiếu có phải đã nghĩ ra biện pháp đối phó Sở Phàm rồi không?

 

Lâm Phong sau khi nghe Trương thiếu nói thế thì hỏi lại.

– Không sai. Chúng ta chế tạo một hiện trường phạm tội giả rồi chờ Sở Phàm đi vào bên trong. Cuối cùng đánh hắn thành phế nhân rồi lại chuyển cho Trần Thiên Minh xử lý. Để cho Trần Thiên Minh giết hắn luôn đi thì càng tốt.

 

Trương thiếu ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói.

Lâm Phong nghe xong cười lạnh, nói:

 

– Tôi cũng cảm thấy trước tiên đánh thằng ranh này thành phế nhân thì không còn gì tốt hơn. Lúc đó nhìn xem hắn còn ngang ngược được không.

– Việc này tôi sẽ tính toán kỹ.

 

Trương thiếu nói xong dường như nhớ tới cái gì, nói:

 

– Đúng rồi. Khi nào Hứa Nhạc trở lại nói với hắn, nhà số 13 ở đường Hoa Tây tôi cảm thấy để mấy thứ đó không quá thỏa đáng đâu. Kêu hắn sắp xếp thời gian thay đổi vị trí một chút đi!

Lâm Phong nghe xong gật gật đầu.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.