Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 301 Yêu tinh quấn thân – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 301 Yêu tinh quấn thân

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

… Người nào gặp phải trường hợp như vậy đều có chút lúng túng. Khi đang đùa giỡn không ngờ lại có người cho mình gáo nước lạnh, hét lớn một câu: “Đừng giả bộ nữa!”, cứ ngẫm lại trường hợp đó mà thấy có bao nhiêu xấu hổ.

Sở Phàm cũng hơi ngẩn người ra. Hắn thầm nghĩ, “Lúc này Lâm Mộng Kỳ làm sao lại nói ra một câu không hợp thời như vậy chứ? Rất tổn thương người ta nhé. Không hỗ trợ mình còn chưa thèm tính toán lại còn chặn ngang nữa là sao? Thực không đủ nghĩa khí. Thật uổng công ở Nhật Bản mình liều sống liều chết bảo hộ cô ta.”

Sở Phàm trừng mắt nhìn Lâm Mộng Kỳ một cái, khóe mắt liếc nhìn về phía Trần Hiển Lộ và Tiêu Vi, thấy trên mặt hai người dường như có vẻ khó hiểu. Hai cô hiển nhiên không kịp phản ứng. Sở Phàm vội vàng cười nói:

 

– Vịt nướng kia làm sao còn chưa đưa lên nhỉ. Ha ha. Đã đói bụng không được rồi. Đúng rồi. Mọi người uống rượu không?

Lâm Mộng Kỳ nhìn thấy Sở Phàm cố ý nói sang chuyện khác liền tiếp lời:

 

– Như thế nào? Anh muốn chuốc cho chúng tôi quá chén hả? Giả bộ bản thân trung thực kỳ thật một bụng xấu xa. Muốn giả trư ăn lão hổ hả?

Sở Phàm sửng sốt, thầm nghĩ “Tiểu yêu tinh này thật đúng là nhường một tấc lấn một thước. Mình đã thành công dời đi sự chú ý của hai người đẹp kia rồi mà cô ta lại nói tiếp, thật sự là đáng giận. Cô tưởng các cô nhiều người mà tôi không dám bắt nạt cô sao?”

Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi nghe vậy bốn con mắt nhìn về phía Sở Phàm rất có dáng dấp như khởi binh hỏi tội.

– Mộng Kỳ à. Lần này từ Thượng Hải trở về thấy cô thay đổi thật nhiều đấy. Nói chuyện bừa bãi. Có phải đi diễn rất mệt mỏi? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Thân thể là thứ nhất, công tác mới thứ hai. Không có thân thể tốt làm sao có thể hát ra ca khúc hay đây? Nếu không thì bây giờ đi tới chỗ tôi. Tôi mát-xa cho cô thả lỏng toàn bộ thân thể một lần. Tính ra cô cũng có một khoảng thời gian không đến chỗ tôi rồi.

 

Sở Phàm làm như thật nói.

– Oa…

 

Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi không kìm nổi “Oa!” lên một tiếng. Cả hai đều nhìn về phía Lâm Mộng Kỳ, trong ánh mắt có chút kinh ngạc và tìm kiếm. Các cô cũng không biết Lâm Mộng Kỳ lại còn ngầm tới chỗ Sở Phàm nữa, đây thật sự là tin tức giật gân.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mộng Kỳ hơi đỏ lên. Cô không kìm nổi tức giận nói:

 

– Anh… anh nói bậy gì đó? Tôi qua chỗ anh ở khi nào chứ?

– Đúng rồi, Mộng Kỳ. Trên ngực trái của cô còn có nốt ruồi son tôi nhìn rất đẹp, không cần phải tẩy đi. Lần trước cô còn hỏi tôi có nên tẩy đi hay không. Tôi đã nói rõ với cô rồi là không nên tẩy, thật là rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất mê người.

 

Sở Phàm đột nhiên nói.

– Hả?!

 

Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi đều không kìm nổi kêu lên kinh hãi. Hai cô đều biết trên ngực trái của Lâm Mộng Kỳ đúng là có một nốt ruồi son. Hơn nữa vị trí của nốt ruồi son kia chính là ở gần vùng đầu v*, theo lý thuyết là vị trí rất riêng tư, cũng chỉ có các cô là bạn thân trong khuê phòng với nhau mới biết. Thế mà nay Sở Phàm cũng biết trên ngực trái của Lâm Mộng Kỳ có nốt ruồi son này. Việc này chứng minh điều gì đây?

Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Mộng Kỳ, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc!

Lâm Mộng Kỳ ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần chuyển hướng sang Sở Phàm, lớn tiếng hỏi:

 
– Anh còn cười được nữa. Vậy khi ăn cơm vì sao anh lại xáp tôi với anh thành một khối hả? Còn làm hại Hiểu Lộ và Vi Vi đều hoài nghi, giải thích cũng không giải thích được. Hừ!

 

Lâm Mộng Lâm tức giận nói.

– Cô còn nói tôi nữa. Còn không phải đều do cô phá tôi trước? Vô duyên vô cớ nói xấu tôi. Tôi là người rất thành thật nha. Vậy mà bị nói thành nào là đồ háo sắc, rồi thì nào là một bụng xấu xa.

 

Sở Phàm không chịu yếu thế nói.

– Anh vốn chính là xấu xa mà. Nghĩ mình là người tốt hả?

 

Lâm Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Sở Phàm, nói.

– Ài. Sớm biết như vậy khi ở Nhật Bản ngủ chung một phòng với cô, tôi không nên thành thật ngồi bên cạnh bảo vệ cô đến khi trời sáng. Khi đó tôi trực tiếp trèo lên giường làm chuyện xấu thì tốt rồi. Vậy mới đúng với danh xưng, dù sao cũng là người xấu. Giờ có hối hận thì cũng chả được cái vị gì rồi.

 

Sở Phàm cảm thán nói.

Lâm Mộng Kỳ nghe xong sắc mặt không khỏi đỏ lên. Cô nhớ tới thời gian thời gian khi ở Nhật Bản, Sở Phàm đã cẩn thận chăm sóc mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô nhẹ nhàng nói:

 

– Sở Phàm, thực ra trong lòng tôi vẫn muốn nói tiếng cảm ơn anh. Tôi biết chuyến đi Nhật Bản nếu không có anh làm bạn bên người sẽ không thể thuận lợi được. Cám ơn anh, ha ha! Bình thường cùng anh đấu võ mồm linh tinh gì đó, không nên để trong lòng nhé.

Sở Phàm cười cười, nói:

 

– … Số tôi đã định là bị tiểu yêu tinh cô quấn lấy rồi.

– Hừ. Ai thèm quấn lấy anh hả. Anh nói mà không biết xấu hổ. Da mặt thật là dày!

 

Lâm Mộng Kỳ kinh ngạc nói.

– Được được được. Cô không quấn lấy tôi. Nói đi. Tiếp theo đi nơi nào đây?

 

Sở Phàm hỏi.

– Chủ động đi. Lái xe đi dạo cũng tốt mà. Chúng ta có thể tâm sự cả ngày đúng không?

 

Lâm Mộng Kỳ cười nói.

– Đúng đúng. Vừa lúc tôi có mấy vấn đề về phương diện sinh lý học muốn thảo luận với cô.

 

Sở Phàm nói xong lái xe chạy về phía trước.

– Đi tìm chết đi!

 

Lâm Mộng Kỳ đấm Sở Phàm một cái, trên mặt mỉm cười ngọt ngào.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.