Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 287 Thổ lộ tâm sự với Đại tiểu thư – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 287 Thổ lộ tâm sự với Đại tiểu thư

 

 

Con người vì sự dịu dàng mà cảm động, cũng vì sự cảm động mà yêu người.

Dù cho người phụ nữ có xinh đẹp hay cao quý đến bao nhiêu, chỉ cần anh có thể chạm tới điểm mềm mại nhất trong nội tâm của người đó, đánh thức nàng, che chở nàng thì sự băng giá trong nội tâm của nàng cũng sẽ dần dần bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, mà tâm tình của nàng cũng sẽ mềm mại đi rất nhiều.

Đại tiểu thư qua một đêm nghỉ ngơi da dẻ càng thêm vẻ hồng hào mịn màng. Nàng dậy từ rất sớm. Bình thường cũng không đến nỗi dậy sớm như thế, nhưng hôm nay lại được, bởi vì tối qua, Sở Phàm đã hẹn rằng muốn dẫn nàng đến một nơi. Là nơi nào thì tối qua nàng cũng không hỏi. Hỏi mà biết trước được thì đã không có cảm giác mong chờ bí ẩn nữa rồi. Cứ chờ xem hôm nay Sở Phàm đưa mình đi đến chỗ nào.

Do đó mà hôm nay đại tiểu thư đặc biệt dậy sớm. Nếu là bình thường, là ngày cuối tuần thì nàng đã nằm nướng trên giường cho đến khi mặt trời lên cao rọi cả vào cửa sổ mới dậy. Nhưng hôm nay thì nàng lại không có tâm trạng nào mà nằm thêm trên giường, nguyên do là bởi vì tâm tình đang kích động. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy kích động và bất an như thế vì một người đàn ông. Xem ra, tình yêu đúng là một động lực tinh thần thật vĩ đại.

Tuy nói là đại tiểu thư dậy sớm nhưng Sở Phàm thì lại còn đang ngủ khì trên giường, cũng còn không biết là đại tiểu thư vì hắn mà tình nguyện hi sinh cơ hội ngủ nướng thêm.

Đại tiểu dậy một lúc rồi đi xuống nhà. Cô Vương còn đang bận làm bữa sáng, thấy đại tiểu thư thì không nhịn nổi kêu lên:

 

– Đại tiểu thư ,cô làm gì dậy sớm vậy? Hôm nay không cần đi làm mà?

– Vâng, không ngủ được thêm nữa nên dậy luôn. Cô Vương đang làm bữa sáng à? Cháu lại làm với cô nhé.

– Như vậy làm sao được. Đại tiểu thư cứ lại ghế sofa ngồi đi.

– Không sao đâu. Vừa may lại có thể học nấu đồ ăn sáng của cô Vương luôn.

 

Đại tiểu thư khăng khăng nói, xong ở bếp giúp cô Vương nấu bữa sáng luôn.

Cô Vương không khuyên được đại tiểu thư bèn kệ nàng làm. Có điều là cô Vương cũng cảm thấy hôm nay đại tiểu thư có vẻ khác hẳn ngày thường. Khóe miệng đại tiểu thư thường thấp thoáng nụ cười rất ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm vui.

Cô Vương thấy đại tiểu thư hôm nay vui vẻ như thế thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui. Chỉ có điều là cô cũng không biết vì sao đại tiểu thư lại vui mừng như thế.

Đại tiểu thư và cô Vương cùng nấu bữa sáng. Trong lòng nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng nhớ đến bộ dạng tham ăn của Sở Phàm tối hôm qua lúc ăn đồ ăn mà nàng hâm nóng thì không kìm nổi lại nở nụ cười sung sướng. Sở dĩ hôm nay nàng tích cực chủ động chạy xuống bếp nấu đồ ăn sáng, nguyên nhân chủ yếu là làm cho Sở Phàm ăn.

Đột nhiên, nàng phát hiện ra rằng mỗi ngày nấu ăn cho người mình thương yêu cũng là một việc rất hạnh phúc. Đặc biệt là khi ngắm người mình yêu nhồm nhoàm ăn đồ ăn mình nấu.

Đến tận chín giờ sáng Sở Phàm mới mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt rồi xoay người rời giường.

Theo thói quen, hắn cầm lấy điện thoại ở đầu giường lại xem. A, có một tin nhắn mới này. Mở ra xem, đúng là tin nhắn của đại tiểu thư: “Đồ lười. Dậy đi xuống nhà ăn sáng này.”

Sở Phàm hơi sửng sốt thầm nghĩ, “Đại tiểu thư đang đợi mình ở dưới nhà ăn sáng ư? Vậy phải xuống nhanh lên mới được.”

Sở Phàm nghĩ vậy nên vội vàng đánh răng rửa mặt rồi bình bịch chạy xuống lầu. Đại tiểu thư đang tao nhã ngồi ở ghế sofa xem tin tức buổi sáng, thấy Sở Phàm chạy xuống thì mỉm cười, trong nụ cười tươi rói hàm chứa cả vẻ yêu thương. Sở Phàm nhìn thấy thế thì cảm giác như gió xuân phơi phới.

– Anh dậy rồi hả?

– Uhm, thấy tin nhắn của em là vội vàng chạy xuống luôn.

 

Sở Phàm ra vẻ khoa trương nói.
Ngô bá nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi kể.

– Công viên Thiên Sơn ư?

 

Đại tiểu thư ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, nói:

 

– Cháu nhớ ra rồi. Khi đó người bế cháu lên xem động vật là chú Sở. Vợ chú ấy là dì Diệp. Lúc đó còn có một người đi với họ nữa, đó là bác phải không, Ngô bá?

– Ha ha, đúng, đúng rồi. Cô nói đúng rồi. Lúc ấy tôi đang đi cùng ông bà chủ. Khi đó cô mới chỉ là cô bé con 4 tuổi. Chớp mắt cái đã trưởng thành, càng lớn lại càng xinh đẹp.

 

Ngô bá dừng một chút rồi nói tiếp:

 

– Tôi còn nhớ lúc đó ông chủ còn khen cô lớn lên nhất định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp. Lúc ấy bà chủ tôi đang mang thai. Ông chủ tôi liền nói đùa với ba cô rằng nếu như bà chủ sinh con trai thì sẽ cho đính hôn với cô, ngày sau cưới cô làm vợ. Còn nếu sinh con gái thì sẽ cùng kết nghĩa chị em với cô. Lúc đó ba cô đã nhận lời rồi. Ha ha, hiện giờ thì thời gian trôi qua, cảnh còn, mà người mất. Haizzzzz.

Đại tiểu thư nghe thế thì ngẩn ra. Ký ức năm đó dần hiện ra từng chút một. Nàng không kìm được hỏi:

 

– Thế, thế hiện giờ chú Sở với dì Diệp đâu rồi?

Ngô bá nghe thế thì sắc mặt buồn bã, buông tiếng thở dài, nói:

 

– Ông bà chủ đã không còn nữa rồi. Có điều còn đáng mừng là huyết mạch của ông bà chủ vẫn còn lại đây kế thừa tất cả. Thiếu chủ vẫn mạnh khỏe.

– Thế ư?

 

Đại tiểu thư nghe thế thì bất giác nhìn sang Sở Phàm. Theo như lời nói của Ngô bá, nàng mơ hồ đoán được một điều gì đó. Quả nhiên, sau đó lại thấy Ngô bá nói tiếp:

– Sở Phàm đúng là đứa con duy nhất của ông bà chủ, cũng chính là Thiếu chủ của tôi.

Tuy nói là đại tiểu thư đã chuẩn bị tâm lí ,nhưng khi nghe Ngô bá nói xong nàng cũng kinh ngạc thốt lên “a” một tiếng. Đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Sở Phàm, dường như đã hiểu được thái độ của những người giúp việc và Kim Cương, Ngân Hồ đối với hắn.

Sở Phàm khẽ thở dài, nói:

 

– Ba mẹ đã qua đời từ mười tám năm trước, nhưng 3 ngày trước đây anh cũng mới biết tất cả chuyện này, cũng là 3 ngày trước đây mới biết đến chỗ này, mới gặp Ngô lão. Trước kia anh chưa bao giờ ngừng tìm kiếm tin tức và nơi ở của ba mẹ. Nhưng đều không thu hoạch được gì. Ba ngày trước thì rốt cuộc anh cũng đã biết tin tức của ba mẹ, nhưng là khi anh mang tâm trạng kích động và sung sướng đến đây thì lại phát hiện ra ba mẹ mình đã… đã….

Sở Phàm nói không được nữa, trong mắt tràn ngập nỗi đau thương.

Đại tiểu thư nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Nàng có thể hiểu được cảm giác của Sở Phàm lúc này. Nàng nắm chặt tay Sở Phàm, dịu dàng nói:

 

– A Sở, bàn thờ của ba mẹ ở đâu? Em muốn đến gặp họ.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.