Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 286 Sự săn sóc dịu dàng của Đại tiểu thư – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 286 Sự săn sóc dịu dàng của Đại tiểu thư

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Sau khi rời khỏi nhà Trần Thiên Minh, Sở Phàm thở dài một hơi. “A Thiến đã chết. Kế hoạch hành động của mình phải đẩy nhanh hơn nữa, nhất định phải giành được thế chủ động, trực tiếp tấn công để bọn Trương thiếu không kịp trở tay.”

– Chủ nhân, tôi đưa cậu trở về nghỉ ngơi đi.

 

Ngân Hồ nói.

– Ừ, đưa tôi về biệt thự Lam Hải. Tôi đã hẹn với đại tiểu thư là đêm nay sẽ về rồi.

 

Sở Phàm nói.

– Vâng, chủ nhân!

 

Ngân Hồ nói xong lái xe chạy về hướng biệt thự Lam Hải.

– Ngân Hồ, hình như tôi chưa bao giờ thấy cô cười thì phải.

 

Sở Phàm đột nhiên hỏi.

– Ngân Hồ không bao giờ cười.

 

Ngân Hồ lạnh lùng nói.

– Hả? Chẳng lẽ chưa vui qua bao giờ sao?

 

Sở Phàm khó hiểu hỏi

– Từng có. Chính là lúc đi chung với chủ nhân.

 

Ngân Hồ đáp.

Sở Phàm nao nao, cuối cùng hỏi:

 

– Nhưng tôi cũng chưa thấy cô cười bao giờ cả?

– Tôi sẽ không cười đâu.

 

Ngân Hồ trả lời rất kiên quyết.

Sở Phàm không hỏi tiếp. Bởi vì cho dù có hỏi tiếp cũng chẳng có đáp án nào đâu.
– Anh có phải là người theo chủ nghĩa nam giới đâu. Hơn nữa, vẫn nên để anh chăm sóc đại tiểu thư mới đúng. Làm sao lại để em đi chăm sóc anh thế được? Anh còn tiếc ngọc thương hương đây này.

Nghe xong lời nói của Sở Phàm, đại tiểu thư cười cười, thái độ hết sức dịu dàng. Người đàn ông này thường có những tình cảm dịu nhẹ làm cho lòng nàng thấy ấm áp và hạnh phúc.

Khi Sở Phàm thu dọn xong đồ ăn trên bàn rồi ra ngoài thì nhìn thấy đại tiểu thư đang ngồi ở sofa trong phòng khách, có vẻ như là không định đi về phòng nghỉ ngơi.

– Đại tiểu thư ,đêm đã khuya rồi. Em không mệt sao?

– Bây giờ không mệt nữa rồi. Vừa rồi lúc chờ anh về thì có hơi mệt chút chút. Bây giờ thì giống như đã vượt qua được giai đoạn mệt mỏi rồi.

 

Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười đáp.

Sở Phàm ngồi ngay bên cạnh đại tiểu thư. Mùi hương thoang thoảng ngọt ngào của nàng vấn vít quanh người. Sở Phàm ôm nhẹ bờ vai đại tiểu thư, không kìm nổi, hỏi:

 

– Đại tiểu thư, đôi khi anh đi ra ngoài cả ngày không về, đôi khi thì đi ra ngoài tận khuya lắc khuya lơ mới về. Chẳng lẽ em không muốn hỏi xem rốt cuộc là anh đang làm gì sao?

Đại tiểu thư chậm rãi đáp lại:

 

– Nếu em đã yêu anh thì em tin tưởng anh. Em cũng tin là anh làm việc gì, nếu như anh muốn thì sẽ nói cho em biết dù em không hỏi. Nếu như anh không định nói thì cho dù em hỏi anh cũng sẽ không nói thật. Huống chi ai cũng có một mảnh trời riêng trong lòng không thể cho người khác biết. Kể cả bản thân em cũng không thể hoàn toàn thẳng thắn với anh được. Cho nên làm sao em lại đi đòi hỏi anh cái gì cũng phải báo cho em biết được? Còn một điều nữa là, đàn ông các anh khi có việc thì thường thích để trong lòng chứ không muốn cho bạn gái biết. Em cho rằng đó là vì đàn ông các anh không muốn để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng theo. Nhưng mà các anh lại không biết rằng phụ nữ bọn em đôi khi không yếu ớt như các anh tưởng. Phụ nữ chúng em có thể rất khát khao muốn lắng nghe tâm sự của đàn ông các anh.

Sở Phàm nghe xong thì trong lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp, ôn nhu. Đại tiểu thư không chỉ xinh đẹp vô song mà còn là người thiện lương, hiểu biết, dịu dàng săn sóc. Người con gái như thế có phải lúc nào cũng gặp được đâu.

Là người đàn ông, nói có thể gặp gỡ được một người phụ nữ như vậy thì còn phải chờ xem anh có may mắn hay không. Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của người phụ nữ như vậy thì có thể nói là trời già đã ưu ái anh lắm lắm rồi.

– Đại tiểu thư, em thật tốt! Anh cảm thấy anh quá may mắn, không ngờ lại có thể có được em.

 

Sở Phàm ôm đại tiểu thư chặt hơn, nói tiếp:

 

– Đại tiểu thư, em biết không, tối hôm qua anh trở về là rất khuya. Em đang ở phòng khách chờ anh rồi. Lúc ấy, em hỏi anh có phải là đang có tâm sự gì không. Anh nói không có. Anh nói xong thì đã thấy hối hận ngay rồi. Bởi vì lúc đó, anh nhìn thấy nỗi thất vọng trong ánh mắt em. Khi em đi lên lầu, anh chỉ muốn kéo tay em lại để tâm sự với anh thôi. Nhưng anh không dám, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi lên lầu, trong lòng vô cùng hối hận.

– Thực ra là em cũng muốn biết tâm sự của anh. Em biết anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Rất nhiều việc anh muốn tự gánh vác một mình. Nhưng bây giờ nếu như chúng ta đã ở cùng một chỗ, em hy vọng là em có thể cùng anh chia sẻ một điều gì đó. Nếu không anh sẽ mệt mỏi lắm, mà em rồi cũng rất đau lòng.

 

Đại tiểu thư dịu dàng bảo.

Đột nhiên Sở Phàm đưa hai tay ôm lấy đại tiểu thư vào lòng, khẽ hôn lên hai má nàng, nói:

 

– Đại tiểu thư, ngày mai anh đưa em đi đến một nơi. Đến lúc đó, em sẽ hiểu ra rất nhiều việc, kể cả thân thế của anh. Đại tiểu thư, anh yêu em. Cho nên nỗi lòng anh cũng muốn để cho em biết, để cho em lắng nghe.

Đại tiểu thư nghe xong thì rất vui vẻ, ánh mắt như nồng nhiệt hơn, nội tâm cũng ấm áp. Nàng cũng ôm chặt lấy Sở Phàm. Nàng rất xúc động và sung sướng. Bởi vì Sở Phàm nguyện ý mở rộng lòng mình với nàng. Mà nàng thì rốt cuộc cũng có thể đi vào thế giới nội tâm của Sở Phàm rồi, cũng có thể thay hắn lo lắng hay sầu khổ, cùng chia sẻ với hắn hạnh phúc hay khoái hoạt được rồi.

Đối với một người con gái, nàng thích nhất là người đàn ông của mình tự thừa nhận nàng chính là một bộ phận của người đó, cũng rất thích nghe người đó thổ lộ, sẻ chia tâm sự.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.