Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 285 Thấy cảnh lại thương tâm – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 285 Thấy cảnh lại thương tâm

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Ngân Hồ lái xe đưa Sở Phàm về biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Dọc đường đi sắc mặt của Sở Phàm luôn lạnh lùng, trên khuôn mặt vẫn mang theo một vẻ bi thương, hàn quang trong mắt chớp động khiến cho người ta cảm thấy rét run.

Dọc đường đi, giọng nói, dáng điệu, nụ cười của A Thiến không ngừng hiện lên trong đầu của Sở Phàm. Hắn đột nhiên tự cười giễu chính mình, chính mình lúc trước còn thề với A Thiến rằng sẽ bảo đảm cho cô được an toàn, nhưng cuối cùng thì sao? Hắn trong lòng vô cùng hận mình, nhìn thấy tính mạng của A Thiến dần dần mất đi mà mình lại bất lực. Hắn khẽ thở dài, nếu như lúc đó A Thiến có thể gọi cho di động của mình thì thật tốt biết bao. Chẳng lẽ tất cả đều là ý trời? Chẳng lẽ ngay cả trời cũng không dung tha tính mạng của một người con gái long đong? Nếu thật sự như vậy thì ông trời quả là không có mắt.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Ngân Hồ hiện ra một vẻ áy náy. Cô cho rằng việc A Thiến chết là do lỗi của mình. Sở Phàm yêu cầu cô bảo vệ cho A Thiến an toàn, nhưng cô lại không làm được. Cô cũng không nghĩ rằng mình mới chỉ ra ngoài có hai giờ ngắn ngủi mà đã phát sinh bi kịch như vậy. Tuy là Sở Phàm không trách tội cô nhưng cô không khỏi tự thẹn với lòng mình. Cô thật có lỗi với A Thiến đã khuất, cũng thật có lỗi với chủ nhân Sở Phàm.

Về tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn, thì Ngô bá ra nghênh đón. Ông nhìn thấy trong xe chỉ có Sở Phàm cùng Ngân Hồ thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

 

– A Thiến đâu? Ngân Hồ, cháu không phải ra ngoài tìm A Thiến hay sao? Tại sao cô ấy không trở về?

Ngân Hồ nghe vậy thì sắc mặt trở nên buồn bã, không biết phải đáp thế nào.

Sở Phàm thấy vậy thì thở dài, nhẹ giọng nói.

 

– A Thiến cô ấy đi rồi!

Ngô bá nghe vậy thì sửng sốt. Ông nhìn sắc mặt Ngân Hồ và Sở Phàm đang vô cùng bi thương thì trong lòng cảm thấy một dự cảm không tốt. Ông nhịn không được run giọng nói:

 

– A Thiến. Cô ấy đã rời khỏi đây rồi ư?

Sở Phàm vội vàng đỡ lấy Ngô bá, nói:

 

– Ngô lão, A Thiến cô ấy đi rất vui vẻ, không hề có oán hận tiếc nuối. Ngô lão, bác không sao chứ?

Ngô bá nghe vậy thì cảm thấy mình giống như bị già mất mấy năm, ánh mắt toát ra một vẻ vô cùng đau đớn. Ông đỡ lấy cánh tay của Sở Phàm, miệng thì thào nói:

 

– Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Hôm nay không phải cô ấy vẫn còn khoẻ hay sao? Cô, cô ấy nói buổi chiều phải đi ra ngoài một chút, tại sao, tại sao, liền, liền.Ôi!

– Ngô lão, A Thiến cả đời này sống cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Lần này cô ấy ra đi cũng là chuyện tốt, hy vọng cô ấy ở thế giới bên kia sẽ sống thật tốt.

 

Sở Phàm trầm giọng nói.

– Cô, cô ấy đang ở đâu?

 

– Vậy cậu nói ở trong thủ đô này có một tổ chức tội ác?

 

Trần Thiên Minh hỏi.

– Tôi nghĩ cái tên “Tiếu Diện Hổ” Hứa Nhạc chắc Cục trưởng Trần không xa lạ gì? Căn cứ vào lời nói của A Thiến khi còn sống, thuốc phiện mà cậu nhà hút chính là do người này cung cấp. Hơn nữa A Thiến còn nói ở trong thủ đô còn có một nhân vật lớn che chở cho hắn nên Hứa Nhạc mới có thể tự tung tự tác, không kiêng dè gì ai. A Thiến còn tiết lộ Hứa Nhạc và Trương thiếu rất thân với nhau.

 

Đôi mắt của Sở Phàm vẫn lạnh lùng. Hắn trầm giọng nói.

Trần Thiên Minh nghe vậy thì đôi mắt phát lạnh. Ông nói:

 

– Hứa Nhạc? Trước kia tôi cũng thấy người này có vẻ khả nghi. Nhưng sau đó cấp trên ra chỉ thị cho tôi không cần xen vào việc này. Lúc đó tôi đã đoán ra Hứa Nhạc có người chống đỡ ở bên trên. Nhưng tôi cũng không điều tra ra Hứa Nhạc gây ra sự việc gì lớn lao, không ngờ Hứa Nhạc dám buôn bán cả thuốc phiện. Ghê tởm hơn hắn lại liên thủ với đám người Trương thiếu hại chết con tôi. Hừ! Bây giờ dù có phải liều mạng tôi cũng phải tra xét hắn rõ ràng.

– Cục trưởng Trần đừng kích động mà làm cho bứt dây động rừng. Cục trưởng Trần nghĩ lại đi. Nếu quả thực Trương thiếu là người che chở cho Hứa Nhạc thì liệu quyền lực trong tay của hắn có đủ để làm việc đó hay không?

– Cậu, cậu là ngầm nói tới Thư ký thị ủy Trương?

 

Trần Thiên Minh hạ giọng xuống hỏi.

– Cục trưởng cảm thấy thế nào? Nếu mà Trương thiếu lợi dụng quyền lực của ba hắn để che chở cho Hứa Nhạc, mặc cho gã buôn bán thuốc phiện, bí mật mở ngân hàng tư nhân, rửa tiền, thậm chí là giết người cướp của. Đến lúc đó thì cho dù cha của ông trời cũng không bảo vệ được Trương thiếu. Từ đó có thể khẳng định Thư ký Trương chắc chắn cũng có liên hệ vào đó. Hơn nữa nói không chừng điều tra ra còn có thể là một bí mật kinh người. Tôi nghĩ Cục trưởng Trần còn nhớ hôm qua tôi có nói tới nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh chứ?

 

Sở Phàm lạnh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trần Thiên Minh nghe vậy thì hơi sửng sốt. Một lúc sau mới hồi phục lại được tinh thần, liền nói.

 

– Cao, cao, cảm ơn cậu đã chỉ dạy. Vậy thì tôi sẽ bí mật bắt Hứa Nhạc, phá tan một cái lưới này. Nhổ cỏ tận gốc cái thế lực tội ác này, đòi lại sự công bằng cho con tôi.

– Vậy lúc làm việc Cục trưởng Trần đừng để bứt dây động rừng. Ở ngoài cứ ra vẻ không biết bộ mặt thật của bọn Trương thiếu, cố gằng tỏ ra bình thường với hắn, làm cho bọn Trương thiếu bỏ đi sự cảnh giác với Cục trưởng. Như vậy thì hành động sẽ dễ dàng hơn.

 

Sở Phàm nói.

– Tốt lắm, vậy tôi với cậu xem như đã hiểu nhau. Tôi nếu có tin tức gì thì sẽ báo cho cậu biết. Nếu như cậu có hành động gì thì cũng hãy báo cho tôi biết.

 

Trần Thiên Minh nói.

Sở Phàm gật gật đầu sau đó hai người lại nói chuyện với nhau thêm mấy tiếng nữa, cho tới gần mười hai giờ Sở Phàm mới đứng dậy rời đi. Trần Thiên Minh lại đưa bọn họ ra đến tận cửa.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.