Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 284 A Thiến hấp hối – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 284 A Thiến hấp hối

 Sở Phàm ôm vai đại tiểu thư đi vào trong xe. Đại tiểu thư giống như một con chim nhỏ trong lồng ngực của Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hạnh phúc và thanh thản.

Đột nhiên, Sở Phàm bỗng cảm thấy run lên, hắn dường như cảm ứng được cái gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía bên phải thì nhìn thấy có một bóng người màu bạc đang lặng lẽ đứng đó, giống như đang dung hòa cùng với cả trời đất. Chỉ là từ người cô toát ra một vẻ lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Là Ngân Hồ! Sở Phàm trong đầu hiện lên một ý niệm. Hắn mơ hồ cảm thấy Ngân Hồ có việc cần tìm hắn, không chỉ vậy mà còn là việc gấp. Tuy nói cách nhau một khoảng nhưng Sở Phàm cũng cảm thấy được trên mặt Ngân Hồ có chút không thoải mái, giống như cô có điều gì đó đau khổ.

Sở Phàm đưa đại tiểu thư lên xe, sau đó nhẹ giọng nói:

 

– Đại tiểu thư, em lên xe ngồi đi, anh đi gặp một người.

– Đi gặp một người? Gặp ở đâu?

 

Đại tiểu thư kinh ngạc hỏi.

– Cô ấy đang đứng ở bên kia.

 

Sở Phàm trả lời.

– Em ở đây chờ anh quay về.

 

Đại tiểu thư khẽ cười cười, nói.

Sở Phàm gật gật đầu, khẽ vuốt khuôn mặt đại tiểu thư một chút, đi tới gần Ngân Hồ.

– Chủ nhân, A Thiến đã xảy ra chuyện rồi.

 

Sau khi Sở Phàm đi qua, Ngân Hồ xót xa nói.

Sở Phàm nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng, vội vàng hỏi:

 

– Xảy ra chuyện gì?

– A Thiến hôm nay đi ra ngoài thì gặp phải Từ Lãng. Bọn chúng uy hiếp A Thiến phải gây bất lợi cho chủ nhân, A Thiến không chịu nghe theo. Thế là bọn chúng đâm cô ấy một dao, thành ra bây giờ A Thiến đang nằm ở trong Bệnh viện Nhân dân. Khi bị đưa đi bệnh viện thì A Thiến nói muốn gặp chủ nhân.

 

Ngân Hồ kể lại.

– Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Thiến cô ấy không bị sao chứ?

 

Sở Phàm chấn động cả người, kinh hoàng hỏi.

– Chủ nhân, thời gian cấp bách, lên xe rồi Ngân Hồ sẽ nói tỉ mỉ cho người.

 

Ngân Hồ nói.

– Cũng được.

 

Sở Phàm dừng một chút nói:

 

– Cô chờ tôi một chút. Tôi đi nói một tiếng với đại tiểu thư.

Sở Phàm vội vàng chạy đến trước xe mà đại tiểu thư đang ngồi. Hắn cố tỏ ra một thần sắc bình thường, nhìn vào trong xe nói với đại tiểu thư:

 

– Đại tiểu thư, em lái xe về nhà trước đi, anh còn có chút việc, lát nữa anh sẽ quay về, được không?

Đại tiểu thư nghe vậy thì giật mình. Nàng nhìn thấy trên mặt của Sở Phàm không có vẻ gì là nghiêm trọng, nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác khác thường. Nàng mơ hồ cảm thấy Sở Phàm chắc chắn đã gặp chuyện gì đó. Vậy nên cô lo lắng hòi:

 

– Tiểu Sở, anh đã gặp chuyện gì phải không?

Sau khi gặp gỡ Sở Phàm cô mới phát hiện ra rằng trong lòng mình vẫn còn có tình cảm, vẫn còn có sự rung động, còn có sự ấm áp. Thế nhưng đứng trước mặt Sở Phàm, cô lại cảm thấy thật tự ti. Bởi vì cô để ý đến Sở Phàm, cô mong muốn được dâng hiến cho Sở Phàm, tất cả mọi thứ từ sinh mạng cho tới thân thể. Đáng tiếc cô chưa kịp hoàn thành sở nguyện thì đã phải ra đi, ra đi rất đột ngột.

Sở Phàm tĩnh lặng ngồi, không nói một tiếng nào. Hắn muốn ngừng thở lại để nhìn A Thiến. Trong tiềm thức, hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Tối hôm qua A Thiến còn cùng hắn ăn cơm mà hôm nay cô ấy đã ngừng thở. Thật là thiên ý thất thường, thiên ý thật thất thường.

Sở Phàm cảm thấy mình thật có lỗi với A Thiến. Nếu như lúc bình thường mình quan tâm nhiều hơn, trân trọng A Thiến nhiều hơn một chút thì hôm nay đâu đến nỗi dẫn đến cảnh tượng này. Trong lòng hắn bây giờ tràn ngập sự phẫn uất và hối hận. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má A Thiến vốn đã lạnh như băng. Mỗi lần vuốt ve là tim hắn nhói đau một lần. Hắn biết rằng từ nay hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy A Thiến vui tươi xinh đẹp nữa, không bao giờ được nghe thấy A Thiến hét lên trong phòng khi mình nghịch ngợm từ phía sau ôm lấy cô nữa. Không bao giờ được ăn những món ăn mà A Thiến tự mình nấu lấy nữa.

Nghĩ vậy trong lòng Sở Phàm lại thêm đau xót. Hắn từ từ nhắm đôi mắt lại, cố nén nỗi đau đớn trong lòng.

A Thiến đi rồi, đi vĩnh viễn rồi. Khi còn sống cô không thể tự mình lựa chọn thì sau khi chết hắn là cô có thể. Cô đi mang theo một nụ cười tươi vui. Từ đấu tới cuối cô gái này đều không có cảm giác sợ hãi, bởi vì khi ra đi cô có người đàn ông mà mình yêu thương ở bên cạnh. Đúng vậy, người đàn ông này đã mang đi tất cả sợ hãi của cô. Trước khi đi cô đã cảm thấy thỏa mãn vì người đàn ông mà cô yêu đã thừa nhận là đã bị cô mê hoặc. Trước khi đi cô tràn ngập sự ấm áp và vui sướng. Cô không oán không hận rời đi.

– A Thiến, em lên đường bình an. Cả đời này Sở Phàm cảm thấy thật hổ thẹn với em. Nếu như có kiếp sau, cho phép anh được cả đời chăm sóc em. Tạm biệt A Thiến! Anh sẽ mãi mãi nhớ bóng hình, nụ cười của em và cả phong thái quyến rũ của em. Hy vọng ở thế giới bên kia em có thể thường xuyên mỉm cười. Yn tâm đi, chuyện của em giao cho anh sẽ làm cho em. Chuyện mà em không nhờ anh anh cũng đi làm, ví dụ lấy đầu Từ Lãng để tế bái em!

 

Sở Phàm chậm rãi thốt lên từng chữ từng chữ một.

Sau đó bác sĩ đi vào. Bọn họ khuyên Sở Phàm nên đưa di thể của A Thiến gửi ở nhà xác.

Bác sĩ dùng tấm vải trắng phủ lên trên người A Thiến, sau đó rời đi. Lúc này Sở Phàm mới từ từ bước ra.

Ngân Hồ ở bên ngoài chờ đợi. Khuôn mặt của cô cũng đầy vẻ bi thương. Nhìn thấy Sở Phàm đi ra thì vội vàng tới nghênh tiếp:

 

– Chủ nhân, người không có việc gì chứ?

– Tôi không sao!

 

Sở Phàm lúc này đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Trên khuôn mặt vẫn mang theo một vẻ đau đớn,nhưng trong ánh mắt của hắn bắn ra những tia rét lạnh khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

– Chúng ta về trước thôi, A Thiến có thể ngày mai sẽ an táng.

 

Sở Phàm thản nhiên nói.

– Chủ nhân, tất cả đều do Ngân Hồ làm việc bất lực. Nếu như Ngân Hồ tìm được A Thiến sớm hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

 

Ngân Hồ đau lòng nói.

– Ngân Hồ, việc này không liên quan đến cô. Cô không cần tự trách mình. A Thiến đã đi rồi, đây là chuyện không thể thay đổi. Việc chúng ta có thể làm bây giờ là phải sống cho thật tốt, đòi lại sự công bằng cho A Thiến.

 

Sở Phàm lạnh lùng nói.

– Vậy chủ nhân bảo Ngân Hồ phải làm sao đây?

 

Ngân Hồ hỏi.

– Ngày mai cô bắt Từ Lãng đến cho tôi, bất kể dùng phương pháp gì cũng phải mang tới.

 

Sở Phàm lạnh lùng nói từng chữ một.

– Dạ!

 

Ngân Hồ cung kính trả lời.

Lời tác giả:

 

Nói thực ra, viết chương này xong tôi phải cố kiềm chế để không rơi nước mắt. Nhưng viết đến cảnh thời điểm cuối cùng của A Thiến và Sở Phàm thì tôi đã không thể kiềm chế nổi mà phải rơi lệ. Theo tôi sắp đặt nhân vật A Thiến này từ đầu, thì đã định để cô ấy là một nhân vật bi kịch rồi. A Thiến là một cô gái trong sáng và lương thiện, nhưng sự thật của xã hội tàn khốc lại khiến cô lựa chọn con đường mà cô không hề mong muốn. Cho đến khi gặp được Sở Phàm…. Có lẽ sẽ có người trách tôi không nên viết như thế này. Có lẽ là nên cho tất cả mọi người sum họp lại. Nhưng tôi không thể. A Thiến sau này sẽ mang đến những phản ứng dây chuyền. A Thiến ra đi mang theo nụ cười trên gương mặt, là ra đi trong nụ hôn của Sở Phàm. Tôi cho rằng bấy nhiêu đó đã là đủ với cô ấy rồi.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.