Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 279 Cùng chung mục đích – Botruyen
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 279 Cùng chung mục đích

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh thì Sở Phàm biết rằng tên cục trưởng này đã bị lời nói của hắn làm cho lay động. Trần Thiên Minh chắc hẳn đã cho rằng thằng ranh Trương thiếu chính là đầu sỏ gây ra tai hoạ cho con mình.

– Cục trưởng Trần, những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Kế tiếp còn chờ Cục trưởng Trần suy xét chuyện này thế nào. Còn tôi thì đã nói rõ lập trường của mình. Bọn Trương thiếu muốn diệt trừ tôi thì tôi không thể ngồi yên chờ chết được. Tôi phải phản kích lại bọn chúng. Đơn giản bời vì tôi và Trương thiếu là kẻ thù của nhau. Còn quan điểm của Cục trưởng Trần trong chuyện này thì sao?

 

Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.

Trần Thiên Minh nghe Sở Phàm nói như vậy thì ánh mắt của ông trở nên âm trầm. Sau khi suy nghĩ một lúc ông nói:

 

– Tôi muốn gặp mặt người con gái tên là A Thiến đó để hỏi cô ta mấy câu.

– Nói như vậy tức là Cục trưởng Trần không tin lời nói của tôi sao?

 

Sở Phàm nhíu mày hỏi.

– Nếu cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng không phủ nhận. Tôi muốn gặp cô gái tên là A Thiến này để hỏi cô ta xem cái đêm con tôi gặp tai nạn, cô ấy có gặp nó hay không?

 

Trần Thiên Minh chậm rãi nói.

– A Thiến đang ở trong tay tôi. Trước mắt cô ấy rất an toàn. Cục trưởng Trần muốn gặp cô ấy cũng được, nhưng khi hai người nói chuyện với nhau thì tôi sẽ ở bên cạnh đó.

 

Sở Phàm nói.

Trần Thiên Minh nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu nói:

 

– Như vậy cũng được.

– Hành động của Cục trưởng Trần tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng tôi nghĩ dù sao thì người trước mắt cần phải đối đầu là Trương thiếu. Hắn chính là đầu sỏ trong việc mưu hại con trai của ông.

 

Sở Phàm cười lạnh, nói.

– Cậu định khích tôi đấy à?

 

Trần Thiên Minh lạnh lùng hỏi.

– Anh đã về rồi à?

 

Đại tiểu thư bình thản nói.

Sở Phàm biết rằng đại tiểu thư chưa ngủ là để chờ hắn về, nghĩ như vậy trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như làn nước mùa thu của cô hắn nói:

 

– Ừ, tôi đã xử lý xong mọi chuyện. Đại tiểu thư, cô tại sao còn chưa ngủ?

– Tôi nhất thời còn chưa ngủ được. Đúng rồi, gần đây anh có chuyện gì phải không? Tôi thấy ngày nào anh cũng đi ra ngoài. Nếu như anh có chuyện gì thì cứ nói ra tôi sẽ lắng nghe.

 

Đại tiểu thư thành tâm nói.

– Tôi, tôi.

 

Sở Phàm cảm thấy động tâm. Hắn nghĩ thầm mình có nên đem thân thế của mình nói ra. Nhưng lập tức hắn xoay chuyển ý nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải lúc, vì thế lời nói đã ra đến miệng rồi nhưng lại nuốt vào bụng. Hắn cười cười nói:

 

– Tôi không có tâm sự gì cả, chỉ là mấy ngày nay có chút chuyện cá nhân mà thôi.

– Vậy à! Tôi còn tưởng anh có tâm sự gì chứ, nếu không phải là tốt rồi.

 

Tuy đại tiểu thư ngoài miệng nói như vậy nhưng Sở Phàm vẫn nhận ra một vẻ thất vọng thoáng hiện qua đôi mắt của cô. “Đại tiểu thư quan tâm đến mình như thế mà mình lại lãnh đạm như thế, cho dù mình không muốn nói mình mới biết được ba mẹ của mình là ai thì cũng có thể tuỳ tiện nói ra chuyện khác được mà, cô gái nào mà chửng thích nghe tâm sự của đàn ông.”

– Thôi, thời gian không còn sớm nữa, anh đi nghỉ đi.

 

Đại tiểu thư nói xong liền đứng dậy, đi lên trên lầu.

Sở Phàm định lên tiếng nhưng rồi lại im lặng. Lúc đó hắn muốn tiến tới kéo đại tiểu thư lại nhưng không hiểu sao hắn lại không thể có nổi cái dũng khí kia. Cuối cùng hắn cũng đành trơ mắt nhìn bóng hình yểu điệu xinh đẹp của cô biến mất ở khúc chuyển của cầu thang.

“Hôm nay mình bị sao vậy nhỉ? Đại tiểu thư thức khuya chờ mình về như vậy mà mình lại tỏ ra lãnh đạm như thế, đúng là không phải mà!” Sở Phàm thầm tự trách mình, không ngớt chán nản.

“Ngày mai tìm thời điểm để giải thích với đại tiểu thư vậy. Mình chỉ là một người bình thường nhưng lại được đại tiểu thư quan tâm như thế, thường xuyên chờ mình cho đến lúc nửa đêm, khi nào trông thấy mình bình an trở về mới yên lòng. Người phụ nữ tốt như vậy cho dù tu tám kiếp cũng khó mà gặp được, mình nhất định phải trân trọng!”

 

Sở Phàm thầm nghĩ, tự an ủi mình một lúc, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.

Hắn quả thực rất mệt mỏi, từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, áp lực liên tục dày vò hắn.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.