Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 277 Ban đêm đến thăm Cục trưởng Trần (Hạ) – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 277 Ban đêm đến thăm Cục trưởng Trần (Hạ)

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Sau khi nghe xong điện thoại, Sở Phàm quay lại tiếp tục ăn cơm, trên mặt vẫn còn vẻ vui sướng.

A Thiến thấy thế thì không khỏi cảm thấy đau nhói, giống như mơ hồ có một cảm giác ghen tuông. Bây giờ cô chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm nữa cả, trong lòng thầm đoán xem Sở Phàm lúc nãy ra ngoài là nhận điện thoại của ai, nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt của hắn thì chắc là điện thoại của một người phụ nữ rồi. Nghĩ thế trong tim cô bỗng có một cảm giác xúc động. Đúng là cô rõ ràng chẳng có một chút quan hệ gì với Sở Phàm. Ngay cả tình bạn cũng không. Cô vốn dĩ chẳng có tí quyền hành nào để can thiệp vào đời tư của hắn cả. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô vẫn không thể kìm chế được từng cơn ghen tuông đang dâng lên. Vì sao mà lại như vậy?

Ăn cơm xong, A Thiến dọn hết chén đũa. Khi đi ngang qua chỗ Sở Phàm, cô nhẹ giọng nói với hắn:

 

– Lát nữa anh vào phòng gặp em nhé.

Sở Phàm hơi sửng sốt. Hắn nhìn theo thân hình mảnh mai gợi cảm của A Thiến rồi im lặng rời khỏi bàn ăn.

Sau khi ăn xong, Sở Phàm cùng với Ngô bá ở trong phòng khách nói chuyện với nhau. Khi Sở Phàm nói là sẽ cùng với Ngân Hồ đi gặp Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh thì Ngô bá nhắc nhở hắn cần phải cẩn thận, mưu tính kỹ thì mọi chuyện mới thuận lợi được.

Sở Phàm nghe vậy thì gật gật đầu. Hắn nhìn đồng hồ thì biết A Thiến đã lên lầu được hơn hai mươi phút, mình cũng nên nghe theo lời của mỹ nhân mà đến gặp nếu không thì cô ấy sẽ giận dỗi mất.

– Ngô bá, cháu lên lầu nói chút chuyện với A Thiến.

 

Sở Phàm nói.

– Ha ha, cậu đi nhanh lên đi. A Thiến một mình chờ cậu hoài trong phòng chắc cũng buồn chán lắm đấy.

 

Ngô bá cười ha hả, trong giọng nói tràn đầy thâm ý.

Sở Phàm nghe vậy thì cười gượng. Hắn nhận ra rằng Ngô bá đã hiểu lầm sâu sắc quan hệ giữa hắn và A Thiến. Chỉ có điều cũng không thể trách Ngô bá được. Một người thanh niên trẻ tuổi dẫn theo một cô gái xinh đẹp đầy gợi cảm về nhà, nếu nói là không có một chút ý đồ gì trong đó thì ai mà tin cho được?

Sở Phàm đi lên lầu bốn rồi gõ cửa phòng A Thiến. Từ bên trong truyền tới giọng nói của cô:

 

– Anh vào đi.

Sở Phàm đẩy cửa đi vào, hắn nhận ra rằng A Thiến đã thay một bộ quần áo khác. Bây giờ cô đang mặc một bộ đồ bó sát người, bên trong lại không mặc áo lót cho nên bộ ngực to lớn của cô hiện rõ cả hình dáng ra ngoài. Hai điểm nhỏ cũng lộ ra rất rõ ràng. Phía thân dưới cô cũng đang mặc một bộ đồ bó sát người, dán chặt vào cả da thịt khiến cho những đường cong của cặp mông và cặp đùi thon dài cũng hiện ra hết. Nhìn qua thật là mê người.

 

Sở Phàm lơ đãng hỏi.

Ngân Hồ hơi sửng sốt, đôi mắt băng lạnh quay sang nhìn Sở Phàm nói:

 

– Nếu chủ nhân thích Ngân Hồ, Ngân Hồ sẽ cho chủ nhất tất cả mọi thứ.

Sở Phàm kinh ngạc, hắn không ngờ một câu nói tuỳ tiện của mình lại khiến cho cô phản ứng một cách thẳng thắn như vậy.

Hắn cười cười nói:

 

– Tôi, tôi không phải là có ý đó, ha ha.

Thế nhưng, Ngân Hồ lại nghiêm túc nói:

 

– Chủ nhân, lời nói của Ngân Hồ là thật lòng.

– Tôi biết, tôi tin là cô thật lòng mà. Thôi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa, được không? Cũng sắp tới nhà Trần Thiên Minh rồi.

 

Sở Phàm hiểu rằng không thể tiếp tục nói về chuyện này nữa, nếu không Ngân Hồ lại tiếp tục hiểu lầm cho mà xem.

Mười giờ tối, Trần Thiên Minh lái xe quay trở về biệt thự của ông.

Trên khuôn mặt ông hiện ra một vẻ mệt mỏi. Ông vừa mới vào bệnh viện thăm vợ mình, sau khi bà ấy ngủ say ông mới lái xe quay về nghỉ ngơi. Hai ngày nay ông quả thực rất mệt mỏi, giống như có cảm giác bất lực tòng tâm. Tối hôm qua sau khi gặp Trương thiếu, ông đã nhận định Sở Phàm là một đối tượng khả nghi, hôm nay sai người điều tra lai lịch của Sở Phàm thì được kết quả cho thấy Sở Phàm có một bối cảnh rất bình thường không có gì đặc biệt. Điều đáng chú ý nhất chính là Sở Phàm xuât thân từ Nam Thiếu Lâm, là đệ tử của phương trượng đại sư ngôi chùa này.

Tuy Trần Thiên Minh đã liệt Sở Phàm vào đối tượng nghi ngờ nhưng ông vẫn không lập tức hành động. Ông muốn điều tra thêm một chút tin tức nữa rồi sẽ quyết định mọi chuyện.

Trần Thiên Minh về tới nhà sau đó rút chìa khoá ra mở cửa đi vào. Sau khi tiến vào cửa, bỗng ông nhận thấy có một cảm giác bất an. Căn phòng chưa bật đèn nhưng ông vẫn mơ hồ cảm thấy có một người nào đó đang ngồi ở trên ghế sofa. Ông không khỏi kinh hoàng, tay phải định rút khẩu súng lục ở bên hông ra nhưng đúng lúc này một con dao nhọn đã đặt lên trên cổ của Trần Thiên Minh, mũi dao lạnh như băng khiến cho ông không khỏi có cảm giác sợ hãi của cái chết, trong lòng cảm thấy chấn động, động tác rút súng liền dừng lịa.

– Cục trưởng Trần, ông vẫn khoẻ chứ?

 

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên từ phía ghế sofa, ngay sau đó đèn trong căn phòng được bật lên. Trần Thiên Minh thấymột thanh niên đang ngồi trên ghế sofa một cách rất bình tĩnh.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.