Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 276 Ban đêm đến thăm Cục trưởng Trần (Thượng) – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 276 Ban đêm đến thăm Cục trưởng Trần (Thượng)

 

 

Dịch: Võ Gia Trang

 

Nguồn:sưu tầm

 

Sở Phàm lái xe chạy vùn vụt tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Lúc rời khỏi Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ hắn bỗng cảm thấy hai chân của mình trở nên bủn rủn, chuyện này cũng không thể trách hắn được bởi vì tối hôm qua đã chiến đấu hăng say với Lâm Hiểu Tình, hôm nay lại ân ái ngọt ngào cùng với Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ cả ngày. Mà làm được những chuyện này thì phải nói là vô cùng siêu quần rồi, hai chân bị bủn rủn cũng là chuyện bình thường. Nói không chừng ngày mai đến ngay cả đứng dậy hắn cũng không đứng nổi ấy chứ.

Chỉ có điều nhớ lại cảnh Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ nằm dưới người của mình, vì kích động quá mà gào thét thì hắn lại cảm nhận được cảm giác chinh phục lan tỏa. Đặc biệt là khi chứng kiến vẻ mặt thoả mãn của Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ càng khiến cho hắn có cảm giác tự hào và kiêu ngạo. Mùi vị thân thể của hai cô gái này đúng là tuyệt vời không thể tả. Có thể nói có được một trong hai người thì đã tạ ơn trời lắm rồi, nhưng hôm qua Sở Phàm lại còn được cả hai thì không khỏi có phần hơi quá phận. Vậy mà hắn còn chưa thoả mãn, hắn còn muốn dụ dỗ cả nhị tiểu thư nữa bằng cách định uy hiếp Trầm Mộng Lâm làm công tác tư tưởng cho nàng nữa.

Ôi! Suy nghĩ của Sở Phàm có thể nói là một điển hình cho câu nói được voi đòi tiên.

Lúc này, Sở Phàm đã lái xe tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Những cô giúp việc trong biệt thự đã biết Sở Phàm là thiếu chủ của họ, nên khi vừa thấy Sở Phàm là họ liền cung kính chào:

 

– Thiếu chủ!

 

Một trong số họ chạy vào trong toà biệt thự thông báo là Sở Phàm đã tới.

Ngô bá đi ra, khi nhìn thấy Sở Phàm khuôn mặt già nua của ông liền nở ra một nụ cười thân thiện:

 

– Thiếu chủ, cậu tới rồi. Nào, mau vào nhà đi.

– Ngô lão, từ nay về sau bác không cần đích thân ra đón cháu. Cháu sẽ tự mình đi vào. Bác đã già, đi lại cũng không tiện.

 

Sở Phàm nắm lấy bàn tay của Ngô bá rồi nói.

– Ài nhìn thấy thiếu chủ đến nên tôi xúc động quá, ha ha.

 

Ngô bá vừa cười ha hả vừa nói.

Bỗng nhiên ,một bóng dáng yểu điệu xinh đẹp chạy ra, bộ ngực cao ngất đầy đặn theo bước chạy mà lắc lư, gợn sóng không ngừng. Người đó chính là A Thiến.

A Thiến hôm nay mặc một bộ đồ ở nhà, trên người đang đeo một cái tạp dề. Cô vừa thấy Sở Phàm thì đôi mắt quyến rũ đã hiện lên vẻ vui mừng, khoé môi khẽ nở ra một nụ cười.

– A Thiến, em như vậy là sao thế?

 

Sở Phàm hơi ngạc nhiên, không kìm được hỏi.

– Ha ha, A Thiến đang nấu ăn. Cô ấy nói cô ấy rất có khiếu xào rau cho nên bữa cơm tối nay do cô ấy chủ trì làm hết.

 

Ngô bá cười ha hả.

– Ồ, không ngờ em lại là một cao thủ xào rau cơ đấy. Hì hì, tối nay anh phải nếm thử chút tay nghề của em mới được.

 
 

– Tối nay tôi còn có một số chuyện phải làm, nên tạm thời chưa thể về ngay được, có thể là sẽ trễ một chút.

– Nói vậy là anh sẽ không về ăn cơm à? Tôi còn định đợi anh để ăn chung đó.

 

Đại tiểu thư u buồn nói.

– Đại, đại tiểu thư, thật không phải. Tối nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, xong xuôi tôi sẽ lập tức trở về. Xin lỗi cô, đại tiểu thư!

 

Sở Phàm áy náy nói.

– Anh không cần phải xin lỗi. Tôi thấy anh cả ngày không quay về, điện thoại cũng không gọi một cuộc nào, tưởng anh có chuyện gì nên mới gọi cho anh thôi.

 

Đại tiểu thư nói.

– À, tại tôi bận quá nên quên mất không gọi điện nói cho cô một tiếng. Thật là không phải!

 

Sở Phàm tự trách mình một hồi.

– Được rồi, anh không nên tự trách mình nữa. Từ nay về sau có chuyện gì thì gọi điện báo cho chúng tôi một tiếng để khỏi phải lo lắng là được rồi.

 

Đại tiểu thư khẽ cười trong điện thoại.

– Ừ, được.

 

Sở Phàm nói.

– Vậy đi làm chuyện của anh đi. À này, anh ăn cơm chưa?

 

Đại tiểu thư hỏi.

– Ăn rồi, đại tiểu thư. Cô với nhị tiểu thư cũng mau đi ăn cơm đi, không cần phải chờ tôi.

 

Sở Phàm nói.

– Ừ,vậy tôi cúp điện thoại nha. Anh mau đi làm việc đi.

 

Đại tiểu thư nói xong liền cúp điện thoại.

Sở Phàm thở dài một tiếng, ngẫm lại thấy mình cũng thật không phải, đi cả ngày mà không nói cho đại tiểu thư một tiếng. Nhưng khi đại tiểu thư chủ động gọi điện cho hắn, hắn lại có một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Không ngờ mình lại có thể khiến cho cô ấy lo lắng, thật là hạnh phúc!

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.