Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 271 Chăm sóc đoá Bách Hợp nhỏ – Botruyen
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 271 Chăm sóc đoá Bách Hợp nhỏ

 

 

Sở Phàm giống như đang trên một con đường cảnh xuân vô hạn, ánh nắng mặt trời rực rỡ khi chạy xe đến tiểu khu 7F nhà họ Trầm.

Sở Phàm sau khi xuống xe còn cố ý nhìn một chút khắp xung quanh, xem cái tên Trương Khải hay làm phiền Trầm Mộng Lâm có đúng hay không đang mai phục bốn phía chung quanh khu này. Nhưng mà thất vọng rồi, Trương Khải phỏng chừng sau khi trải qua cái lần “ngã sấp mặt xuống” không dám trở lại lượn lờ trước cửa nhà Trầm Mộng Lâm nữa.

Sở Phàm đi tới cánh cửa nhà Trầm Mộng Lâm, đang muốn đưa tay gõ, nhưng sau khi nghĩ lại, gõ cửa trực tiếp đi vào có đúng hay không thiếu một chút ưu nhã và lãng mạn. Ách, cần phải đổi lại một phương thức khác, nhưng mà đổi lại cách gì cho tốt bây giờ?

Sở Phàm đang nghĩ ngợi, cánh cửa bỗng “kẹt kẹt” một tiếng mở rộng ra. Trầm Mộng Lâm xinh đẹp quyến rũ đã yểu điệu duyên dáng và tươi non như vậy đứng ở trước cửa. Sau khi thấy được Sở Phàm, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy thần sắc kích động và mừng rỡ.

– Ôi ôi, Tiểu Lâm, em, em như thế nào lại đột nhiên mở cửa đi ra đây? Cũng không cho anh cơ hội biểu hiện một chút gì cả.

Sở Phàm ho khan nói.

– Đừng có ho nữa anh Sở, thật là. Người ta lúc nãy cảm giác được có lẽ anh đã đến rồi cho nên mới mở cửa ra mà.

 

Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.

– Chà? Ý của em là thần giao cách cảm ở trong lòng sao?

 

Sở Phàm cười thoải mái nói.

– Đúng vậy, hì hì!

 

Trầm Mộng Lâm cười vội vàng nói:

 

– Mau vào nào, nếu không hàng xóm thấy được thì không hay đâu.

 

Nói xong trực tiếp ôm lấy Sở Phàm đi vào.

Sở Phàm sau khi đi vào trong lòng tràn đầy tình cảm xúc động. “Cô bé Tiểu Lâm này nói cái gì là trong lòng có linh tính, hoàn toàn là giả thôi. Chắc là khi mình chưa tới cô bé ngốc này cứ vài phút đồng hồ lại mở rộng cửa ra ngóng chứ gì nữa?”

– Mộng Lâm, tặng cho em này. Muốn mua một món quà tặng cho em, nhưng mà anh cũng không biết mua cái gì cho tốt, đành phải mua hoa. Haizzzzz, đúng là lỗi thời. Nhưng anh thấy đóa Bách Hợp nhỏ này chính là hóa thân của em đấy. Em đúng là một đóa Bách Hợp nhỏ thuần khiết.

 

Sở Phàm cầm một bó hoa Bách Hợp to đưa vào trong tay Trầm Mộng Lâm, nói.

Trầm Mộng Lâm nhận lấy hoa, hít vào một hơi thật sâu. Sau đó thở ra một hơi dài, nói:

– Thơm quá! Cảm ơn Sở ca ca! Cho dù Sở ca ca có tặng em bất cứ cái gì em cũng đều thích cả. Hi hi.

 
“Oa” Sở Phàm nhịn không được than thở, một phiến thần bí u cốc hồng hồng lộ ra nhiều giọt sương trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.

Sở Phàm nhịn không được cúi người ngồi xuống hôn lên phiến u cốc hồng nhạt đó.

– Ư a ư… …

 

Trầm Mộng Lâm phát ra từng đợt tiếng rên dài run rẩy, thân thể mềm mại khẽ run, cặp đùi thon dài kẹp chặt vào, thở phì phò từng hơi từng hơi, sắc mặt cực kỳ ửng hồng. Cùng lúc đó, nước ở bên trong phiến u cốc kia cũng chảy ra róc rách.

Sở Phàm khi ngừng lại để nhìn xem phiến u cốc kia, đúng là càng nhìn càng thấy trắng mịn và xinh đẹp, những hạt sương trong suốt không ngừng thấm ra chảy xuống, cực kỳ mê người. Sở Phàm ôm lấy vòng eo mềm mại của Trầm Mộng Lâm, ôn nhu nói:

 

– Tiểu Lâm, em bây giờ có muốn không?

– Muốn!

 

Trầm Mộng Lâm gật đầu, hờn dỗi nói.

– Thế để Sở ca ca tới thỏa mãn em là được rồi!

 

Sở Phàm nói xong liền kéo quần xuống, hạ thắt lưng một cái, nhanh chóng thần tốc, tiến quân vào giữa bông hoa.

– Ư… Thật là thoải mái!

 

Trầm Mộng Lâm nhịn không được phát ra một tiếng kêu yêu kiều thỏa mãn. Gương mặt quyến rũ xinh đẹp thấy ngập đầy thần sắc thoải mái và hài lòng. Bộ mông vểnh của cô nhịn không được phải giơ cao lên ra phía sau, để có thể dễ dàng ngênh tiếp vật mạnh mẽ hùng hồn kia của Sở Phàm đánh sâu vào. Hai mắt cô nhắm nghiền lại, đôi môi anh đào mở ra, thỉnh thoảng phát ra từng đợt thở gấp và rên rỉ. Cô cảm thấy chính mình đã bay lên đến đỉnh kích thích. Cảm giác đâm sâu đến tận xương tủy như thế này khiến toàn thân cô trở nên run rẩy. Cô rất thích cái cảm giác kích động này.

Sở Phàm ôm lấy eo thon của Trầm Mộng Lâm, từ từ vào nhanh, ra sức đâm vào từ nông đến sâu. Lúc hắn cực lực đi sâu vào thì va chạm vào bộ mông gợi cảm của Trầm Mộng Lâm phát ra những âm thanh “phạch phạch phạch”, nước suối róc rách, bọt nước văng khắp nơi. Những thứ này đều là nước ở trong người cô bé Trầm Mộng Lâm!

Nhìn hình dáng Trầm Mộng Lâm yêu kiều và khát khao ham muốn dục vọng thế này, trong lòng Sở Phàm càng trở nên nóng sôi rừng rực, đâm vào cành nhanh hơn, càng mạnh hơn, càng có lực hơn, càng sâu hơn.

Cuối cùng Trầm Mộng Lâm nhịn không được “A… …” một tiếng, hai chân mềm nhũn, dường như chống đỡ không được cơ thể chính mình, hạ thân từng luồng ấm áp, cái loại khoái cảm kích động như thế này giống như những cơn sóng tầng tầng lớp lớp kéo đến vỗ lên tinh thần và thể xác của cô.

Sở Phàm từ phía sau ôm lấy Trầm Mộng Lâm, để cho cô thẳng người lên. Một tay hắn vòng qua eo, tay kia vòng qua bộ ngực cô. Trầm Mộng Lâm được nâng lên như vậy bởi vì thân thể cô đã rã rời. Hắn hôn nhẹ lên cổ cô, cảm thấy được bên trên làn da tuyết trắng của Trầm Mộng Lâm có một mùi hương nhàn nhạt. Thi thoảng dùng chóp mũi cảm nhận được trên chiếc cổ phấn của cô sự mềm mại và nhẵn bóng. Hắn cảm thấy tất cả như thế này đúng là kích thích, thân thể Trầm Mộng Lâm cứ như thế bị ôm ấp ở trong lòng Sở Phàm.

Sở Phàm hôn nhẹ lên bên mặt xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm. Lúc này đôi mắt Trầm Mộng Lâm khép hờ, cô quay đầu lại, đôi môi giống như cánh hoa hồng hôn lên môi Sở Phàm. Hai người dễ dàng thỏa thích ôm hôn nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau, mùi hương từ nước bọt chuyển qua, ấm áp và xúc động.

“Mộng Lâm, em chính là đóa hoa Bách Hợp nhỏ trong lòng anh. Anh sẽ dùng cách tốt nhất để che chở em, trân trọng em, từ từ làm cho em trở thành một đóa hoa Bách Hợp lớn nở rộ xinh đẹp và thuần khiết.” Sở Phàm âm thầm nghĩ trong lòng.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.