Dịch: Tìềm Long
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi sáng, chuông đồng hồ kêu lúc năm giờ rưỡi, nhị tiểu thư liền tỉnh giấc. Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nàng thức dậy sớm thế này. Có câu: “Không lợi không dậy sớm”, cho nên nhị tiểu thư dậy sớm như thế là có nguyên nhân.
Thứ nhất, nàng không muốn mình lúc vẫn còn đang ngủ lăn quay lại bị tiếng ngáp như sấm kia của tên Sở Phàm làm cho bừng tỉnh. Tiếng ngáp lúc sáng dậy của Sở Phàm kia thì hôm qua xem như là nàng đã được lĩnh giáo qua rồi. Nói đúng một câu thôi: Quả thực không phải là người thường có thể chịu đựng được.
Thứ hai: hôm nay là ngày thứ hai đầu tuần, nàng phải lên lớp. Nàng cũng không muốn cho tên Sở Phàm kia đi cùng. Tuy nói rằng quản lý lớp học ở đại học rất lỏng lẻo, sinh viên bên ngoài mỗi ngày đến dự thính đều có nhưng mà nàng lại không muốn cho Sở Phàm đi theo. Nếu như Sở Phàm mà có bộ dạng anh tuấn tiêu sái một tí thì nàng còn có thể xem xét lại.
Nhị tiểu thư đứng lên, vội vàng chạy đi rửa mặt đánh răng, rồi ngồi vào bàn trang điểm, cẩn thận dặm nhẹ một lớp phấn mỏng lên mặt, vẽ lông mi một chút, rồi tô lại son môi, lại còn xịt tí nước hoa Estee Lauder nhẹ nhàng lên người. Sắp xếp xong, nhị tiểu thư nhẹ xoay người một cái, thật giống như yêu nữ mỹ lệ uyển chuyển vũ động.
Nhị tiểu thư sắp xếp xong sách giáo trình sẽ dùng trong hôm nay rồi nhẹ nhàng khoác túi xách rón ra rón rén ra chỗ lái xe trước cửa, lắng tai nghe ngóng một hồi, tuyệt, hình như là không có động tĩnh gì. Hơn nữa, nàng cũng không nghe thấy tiếng ngáp như tiếng sấm của tên Tiểu Ngốc Ngốc Sở Phàm kia, chứng tỏ là hắn còn chưa dậy. Nghĩ thế, nhị tiểu thư đắc ý cười, mở cửa phòng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, thoáng chốc nét mặt tươi cười đắc ý của nàng trở nên cứng ngắc, đắc ý lập tức biến thành thất ý, trước sau biến hóa ngắn ngủi không hơn một giây đồng hồ. Lần đầu tiên nàng cảm thấy cuộc sống biến đổi thất thường. Bởi vì ngay sau khi nàng mở cửa thì nhìn thấy tên Sở Phàm kia thực là thân thiện lại thực là ngây ngô, nhưng trong mắt nàng thì cũng thực là đáng chết, đang cười cười ở đó.
Nàng thấy kỳ quái, cái tên Tiểu Ngốc Ngốc này không phải đã nói là mỗi sáng thức dậy đều kêu to một tiếng hay sao? Thế nào mà hôm nay lại không nghe thấy hắn kêu? Nhưng lại dậy sớm như thế canh giữ trước cửa phòng mình a, không phải là hắn đang rình mò đấy chứ?
– Anh làm sao mà lại dậy sớm thế?
Nhị tiểu thư đã khôi phục lại tinh thần, giọng điệu có phần trách cứ nói. Bởi vì Sở Phàm như thế là đã làm xáo trộn cả kế hoạch của nàng, gián tiếp ám chỉ là nàng dậy sớm như vậy coi như là công toi rồi. Sớm biết như thế thì cứ ngủ nhiều một chút cho xong.
– Hôm nay chẳng phải là cần đến trường cùng nhị tiểu thư sao? Cho nên mới dậy sớm hơn một chút.
Sở Phàm nói.
– Nhưng mà ngày hôm qua anh còn nói là mỗi sáng thức dậy anh đều phải kêu to lên một tiếng cơ mà? Hôm nay sao tôi lại không nghe thấy nhỉ?
Nhị tiểu thư quyết định tìm hiểu cho bằng được.
– Nhị tiểu thư không phải là đã nói tiếng ngáp của tôi quá lớn hay sao? Cho nên buổi sáng ngủ dậy, tôi phải nằm ở trong chăn ngáp nho nhỏ một tiếng thôi. May là không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhị tiểu thư.
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, hắn bỗng thấy hôm nay nàng lại càng đẹp hơn. Thay đồ rồi trang điểm xong trông nàng càng thêm thanh thuần mỹ lệ. Sở Phàm lẳng lặng nhìn, trong đầu không khỏi thì thào thầm nói:
“Nàng giờ giống như cái người mà trên TV người ta hay bảo là Thần Tiên muội muội đây.”
– Nhị tiểu thư, cô hôm nay thật là xinh đẹp a. Lại còn mang hai cái hoa tai tinh xảo nữa chứ, kết hợp với cô thật là tương xứng.
Sở Phàm khen không dứt miệng.
Cái này gọi là mặc nghìn mặc vạn, mông ngựa lại không mặc. Nữ nhân, bất kể là bề ngoài ra vẻ thanh cao cỡ nào thì nghe đến nam nhân không tiếc lời khen ngợi là trong đầu cao hứng ngay. Nhị tiểu thư cũng không ngoại lệ. Trong cái đầu nhỏ nhắn của nàng, không chỉ … mà còn là bởi vì làm cho Sở Phàm khen ngợi vẻ xinh đẹp của nàng, quan trọng hơn là … Sở Phàm chú ý tới một chi tiết trên người nàng, chính là hôm nay nàng có mang hoa tai. Hoa tai này là nàng mới mua, còn chưa có đeo bao giờ, hôm nay mới đeo lần đầu đã làm Sở Phàm chú ý, lại còn ca ngợi nữa, nàng trong lòng tự nhiên rất cao hứng.
Phàm là nữ nhân thì đều cực kỳ cực kỳ chú trọng đến những chi tiết nhỏ nhất. Nếu như nam giới mà có thể từ các chi tiết đó tác động tới các nàng thì chuyện tóm được mỹ nhân là chuyện thực dễ dàng.
Nói ví dụ như ngươi cùng một cô gái đi trên đường thì cần phải đi về lề phía bên tay trái của cô ấy. Nói cách khác là ngươi phải đi ở bên ngoài lề đường, nhường cho cô gái đi phía bên trong, đấy cũng là một vấn đề tiểu tiết. Lại còn cái này nữa, các cô gái thường đều thích trưng diện, các nàng có thể thường xuyên thay đổi cặp tóc, hoa tai, vòng cổ, kiểu tóc mới…v.v. Cách trưng diện đó của các cô gái đều là cho nam nhân nhìn, nếu không có nam nhân thì họ trưng diện như thế cũng chả có tác dụng gì. Cho nên nếu như ngươi có thể phát hiện mỗi sự biến hóa nho nhỏ trong cách ăn mặc của các nàng mà ngẫu nhiên khen ngợi vài ba câu thì chắc chắn sẽ thu được không ít hiệu quả a.
Sự thật trong cuộc sống thì thường rất ít khi người ta nhìn đến vịt cồ phối hợp với Bạch mã công tử, nhưng lại thường xuyên chứng kiến cóc ghẻ đứng bên người công chúa bạch tuyết, thế là vì cái gì? Chính là bởi vì những con cóc ghẻ này chẳng những da mặt dày, lại còn có tính kiên trì bền bỉ, kiên nhẫn, mà quan trọng nhất là ….con cóc ghẻ này thắng tuyệt đối ở các chi tiết nho nhỏ, biết chạm vào những chi tiết mà làm cảm động mỹ nhân, cuối cùng là mãn nguyện ôm mỹ nhân say giấc.
Sở Phàm nhìn đến nhị tiểu thư sắc mặt hòa hoãn, không còn tức giận nữa, nói:
– Nhị tiểu thư làm sao có thể gọi tôi vào trong phòng được chứ. Nếu tôi nói thế làm nhị tiểu thư mất hứng, thì khi xuống xe tôi nhất định sẽ bảo tiểu ni cô kia là tôi gọi nhị tiểu thư vào trong phòng, như thế có được không?
Nhị tiểu thư vừa nghe xong, uất khí lại xông lên. Vốn dĩ nàng đã bị mấy lời ca ngợi của Sở Phàm làm cho bay bổng, nguôi ngoai, nhưng mà hiện tại, trước sau không quá mười giây đồng hồ, bao nhiêu hảo cảm trước kia của nàng đều mất tăm mất tích luôn. Nàng trừng mắt liếc Sở Phàm lạnh lùng nói:
– Bắt đầu từ giờ, anh câm miệng lại được rồi.
– A, thế tôi có thể hát được chứ?
Sở Phàm hỏi.
Nhị tiểu thư không nói, Sở Phàm lại cho rằng nàng đồng ý rồi, cho nên trong miệng hừ nhẹ ngân nga:
– Đào Hoa thôn có một cô nương gọi là Nhị Ny tử. Bộ dạng đáng yêu lại trắng trẻo nõn nà. Một đôi tay nhỏ trắng mịn màng. Sờ đến sờ đến thật thoải mái..
Suốt dọc đường đi tới Yên Hoa đại học, nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân chỉ có nghe loại “tiếng ca” này của Sở Phàm. Thật không biết là làm thế nào mà nàng nhẫn nại được suốt trên đường đi như thế. Thật là làm khó cho nàng a