Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 25 Đại tiểu thư buồn khổ – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 25 Đại tiểu thư buồn khổ

 

Sở Phàm trở về phòng, sau khi đóng cửa, hắn lại tiếp tục xem TV hình ảnh camera kết nối với khuê phòng của nhị tiểu thư. Hắn phát hiện điều này đã trở thành hứng thú và thói quen của mình rồi.

Làm kẻ rình mò, không, làm người giám thị, Sở Phàm gọi việc này là giám thị chứ không phải là rình mò, làm giám thị đã trở thành thói quen. Lúc này không phải là người ta thất lễ mà là thanh cao a. Sở Phàm cảm thấy hắn như là đang ở giai đoạn thanh cao trong sự thất lễ vậy.

Lúc này, nhị tiểu thư đã rửa bỏ mặt nạ trên mặt, lúc từ phòng tắm đi ra, nàng giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, làn da trắng mịn ửng hồng. Sở Phàm trước TV nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, hận không thể trực tiếp phá cửa phòng nàng mà xông vào, túm lấy khuôn mặt ngọc trắng mịn kia của nhị tiểu thư mà lưu lại đó vài cái dấu răng. Song đạo hạnh mười tám năm tu ở cửa Phật nói với hắn rằng phải bình tĩnh. Hắn nhớ rõ sư phụ đã từng dạy dỗ rằng: trước kia từng có người vì không bình tĩnh nên vịt đã nấu chín trong nồi rồi còn bay đi mất, hậu quả là hắn chết đói luôn.

Bởi thế có thể thấy được, nếu không bình tĩnh thì người ta thậm chí có khả năng phải trả giá bằng cả sinh mạng. Sở Phàm cũng không nghĩ rằng là vì sự nhất thời không bình tĩnh của mình mà làm cho công việc giám thị đang tốt đẹp lại thành tan hoang.

Lúc này, nhị tiểu thư ngáp liên tục vài cái, xem ra là mệt mỏi rồi. Cuối cùng thì hắn thấy nàng sau khi bước tới cạnh đầu giường thì cả người thẳng tắp rơi xuống đám chăn đệm mềm mại rộng thùng thình trên giường. “Phác, phác, phác”, nhị tiểu thư cả thân người nằm trên cái giường mềm mại đập vài cái rồi mới dừng lại. Hai tay mở ra, nàng tiện tay kéo đầu gối lên, sau đó cặp đùi ngọc tròn trịa nhếch nhếch lên. Nàng nhếch lên thế này cũng không sao đâu, nhếch lên tí nữa, lên tí nữa, lên tí nữa là ta có thể nhìn thấy quần lót của nàng được rồi.

Té ra là nhị tiểu thư sau khi hai chân ở trên giường nhấc lên thì cái áo ngủ bằng lụa kia lại trượt theo đùi ngọc bóng loáng của nàng rơi xuống, rơi xuống vẫn dừng lại ở trên bắp đùi, cho nên tiếc nuối nhất là vẫn che khuất mất bộ phận bí ẩn nhất kia của nàng.

Nhìn lại Sở Phàm lúc này, không ngờ là hắn đem màn ảnh camera nhắm ngay vào khu vực tuyệt mật của nhị tiểu thư mà điều chỉnh đến độ lớn nhất. Vì thế, mông và cặp đùi tròn của nàng choán đầy cả màn hình TV. Điều này không khỏi khiến người ta sinh nghi. Cái tên tiểu tử Sở Phàm này làm như thế là vì giám thị sự an toàn của nhị tiểu thư ư? Có mà là “giám thị” từng chút bộ vị trên người nàng thì có.

Lúc này, thân thể nhị tiểu thư ở đầu giường vẫn còn lắc qua lắc lại, còn luôn luôn vận dụng lực ở chân. Vì thế, cái áo ngủ lụa mỏng kia cứ trượt dần trượt dần tới mông rồi thẳng tới là lộ ra…
 

Đại tiểu thư thì thào tự nói, chau mày liễu, sầu tư không thôi.

Sở Phàm xem trên TV, thầm nghĩ, “Hóa ra nỗi ưu sầu buồn khổ của đại tiểu thư tất cả là đều vì chuyện công ty!”.

 

Tiếp theo, hắn vừa chuyển màn ảnh lại nhìn thấy tờ rơi quảng cáo của khu chợ trên bàn sách ở trong phòng đại tiểu thư. Cũng thấy rõ ràng địa chỉ cụ thể của khu thương mại này. Cứ như trên tờ rơi mà thấy thì khu thương mại Lam Cảnh này được thi công rất hợp mỹ quan, phong cách độc đáo, hơn nữa phong cảnh xung quanh khu thương mại lại rất tốt, vị trí địa lý lại ưu việt. Như thế thì tại sao lại không bán được ra ngoài nhỉ?

Hơn nữa, theo Sở Phàm được biết, đại tiểu thư là chủ tịch của công ty Hoa Bắc, nhưng Tần Khải kia lại là tổng giám đốc. Theo lý mà nói thì chuyện này đúng là có liên quan đến Tần Khải rồi. Nhưng mà trong lời nói của đại tiểu thư thì như thế nào lại đem trách nhiệm tự mình gánh vác không thôi đây?

Gian hàng không bán được, thân là chủ tịch, đại tiểu thư đương nhiên là có trách nhiệm, nhưng mà bản thân là tổng giám đốc thì chả nhẽ Tần Khải lại không có trách nhiệm?

Dường như là có gì khuất tất ở đây rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.