Sở Phàm dần dần tỉnh lại, hai mắt mở ra thì thấy đại tiểu thư cùng Tô Phi, hai người đang chia nhau ngồi ở hai bên trái phải, thân thể thì cúi xuống, trong mắt đầy vẻ ân cần mà nhìn hắn ta. Trong một khắc đó, Sở Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể, luồng máu nóng đã tắt khi bị ngâm trong nước lạnh kia đã lại một lần nữa sôi trào. Bỏ mịe! Đồng Tử công của hắn lần thứ tư, không lần thứ năm bùng phát!
Sau khi thấy đại tiểu thư cùng Tô Phi đang cúi xuống mà Sở Phàm từ dưới ngước nhìn lên trên, lại đúng ngay tại vị trí bộ ngực của cả hai người bọn họ. Hắn bỗng phát hiện ra hai cái rãnh, hai cái khe rất sâu, đúng vậy là rất sâu, rất rất sâu. Hắn lại nghĩ, nếu mình mà bị ngã vào trong đó, vào giữa một trong hai cái khe này thì nhất định sẽ tan xương nát thịt, đến cả hài cốt cũng không còn. Hắn lại tổng kết ra một câu nữa: Con gái xinh đẹp chẳng những là hổ mà hơn nữa còn là một cái khe rất sâu, rất rất sâu.
Những lời này của hắn nói ra ngẫm lại cũng thấy đúng. Trên người con gái vốn có rất nhiều khe, và những cái khe này mơi là cái khiến cho nam nhân vì đó mà điên cuồng, vì đó mà mất hồn, vì đó mà mê muội!
– Tiểu Sở, anh tỉnh rồi! Thật tốt quá!
Đại tiểu thư thấy Sở Phàm đã mở mắt nên vẻ mặt nàng có vẻ rất cao hứng nói.
– Thiên linh linh, địa linh linh. Tiểu hòa thượng, anh rốt cục cũng đã tỉnh. Vừa rồi làm chúng tôi lo lắng gần chết!
Tô Phi cũng cao hứng nói.
Sở Phàm nghe xong thì trong lòng lại càm thấy không vui. Ánh mắt hắn đảo qua bộ ngực của Tô Phi, thầm nghĩ:
” Tiểu Phi này đúng là hung đại vô não! Rõ ràng mình đã nói với nàng ta rằng tôi trên đầu có tóc, vậy mà nàng hết lần này tới lần khác gọi mình là tiểu hòa thượng. Thật đáng giận! Nhị tiểu thư với đại tiểu thư bình thường đều bảo mình ngốc, nhưng theo mình thấy Tiểu Phi so ra còn ngốc hơn cả mình!”
Chỉ nghĩ vậy và rồi Sở Phàm cũng đã bình thường trở lại. Hắn cũng không so đo với Tô Phi, người còn ngốc hơn cả hắn. Nàng ta gọi thế nào thì cứ kệ để cho nàng gọi chứ sao.
Nhị tiểu thư đang chuẩn bị chạy gọi Trương bá nhưng thấy Sở Phàm đã tỉnh lại nên cũng cao hứng chạy tới, nói:
– Oa, Tiểu Ngốc Ngốc. Anh tỉnh lại rồi.
– Tôi.. bụng tôi trướng quá, đầu còn hơi choáng nữa!
Sở Phàm thì thào nói. Không thể không công nhận khả năng diễn xuất của Sở Phàm quả thức rất thần kỳ. Hắn đúng ra không nên đi làm vệ sĩ mà nên đi làm diễn viên là tốt nhất.
– Anh vừa rồi ngã xuống bể bơi nên có thể đã bị uống nước. Nhưng lúc ngã xuống đó sao anh không đứng lên? Nước trong bể cùng lắm chỉ tới cằm của anh thôi mà.
Đại tiểu thư khó hiểu nói.
– Tôi. tôi không biết. Nhị tiểu thư nói nước trong bể rất sâu mà tôi lại bị nàng không cẩn thận đẩy xuống nên có thể do không biết bơi dẫn tới việc quá khẩn trương.
– Vậy tủi thân cho cháu rồi!
– Cô Vương, cô nói vậy làm cháu buồn đấy. Về sau. nếu có chuyện gì thì cứ bảo cháu. Cứ xem cháu như con trai của cô là được rồi.
Sở Phàm nói xong liền tới sân trước của biệt thự rồi vác cái tùi rác kia lên vai rồi đi ra ngoài để vào khu để rác ở trước cửa biệt thự, để chờ xe chở rác chuyển chúng đi.
Cô Vương nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, lẩm bẩm nói:
– Chàng trai Tiểu Sở này đúng là không tệ!
Song cô cũng cảm thấy kỳ quái. Cái túi rác kia nặng như vậy nhưng Sở Phàm lại có vẻ rất dễ dàng xách nó lên rồi vác nó lên vai mà đi. Điều này hình như rất không phù hợp với dáng người gầy gò của hắn nha!
Sở Phàm quay trở lại hỏi:
– Cô Vương, còn có chuyện gì nữa không?
– Không còn nữa. Cháu chuẩn bị rồi xuống ăn cơm chiều!
Cô Vương nói.
– Vâng!
Sở Phàm vừa nghe không còn việc gì nữa liền chạy thẳng một mạch lên lầu tựa như nhất định phải xem lén nhị tiểu thư tắm tới cùng mới thôi.
Sau khi về phòng, Sở Phàm lại lôi bộ tiếp sóng ra, bật lên thì thấy, trong phòng nhị tiểu thư giờ chỉ còn lại đồ đạc mà chẳng thấy người đâu nữa. Nhưng hắn lại nghe được tiếng nghich nước ào ào, ào ào cùng với tiếng hát tuyệt vời, nhẹ nhàng êm ái của nhị tiểu thư.
Sở Phàm vỗ mạnh đầu, thầm nghĩ:
” Thiên tính vạn tính vẫn để sót phòng tắm. Sớm biết thế này mình đã trực tiếp lắp cái cameras vào cái phòng tắm của nhị tiểu thư rồi!”