Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 155 Vô tội được tha – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 155 Vô tội được tha

Khẩu cung của vụ quán bar Lam Điều được sao một bản cho Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ xem. Lúc này lão đang nhìn tập thẩm vấn khẩu cung, càng nhìn lửa giận càng cháy rừng rực, không kìm nói vứt xoẹt tập khẩu cung xuống đất, phẫn nộ nói:

– Cái này mà gọi là khẩu cung chó má gì chứ? Đúng là đổi trắng thay đen. Chi bằng bản khẩu cung này, thằng nhãi Sở Phàm chỉ có khuyết điểm là đánh người bị thương, cùnglắm là giam mười ngày, phạt ít tiền là xong.

– Hả? Ba, cho cho con xem xem. Lâm Phong nói.

Nhận bản khẩu cung từ tay ba hắn, xem đại khái một chút rồi bình thản cười cười nói:

– Như vậy cũng tốt, dù sao bọn con cũng không định làm khó thằng nhãi này. Cứ để hắn vô tội rồi được tha về đi. Trò hay còn ở phía sau cơ.

– Hừ, chỉ là khiến ba rất không thoải mái trong lòng. Trần Thiên Minh đã bằng lòng ra mặt rồi, ba đã gọi điện nhờ hắn phải trừng phạt thật nặng thằng nhãi Sở Phàm kia. Chẳng lẽ sự trừng phạt chính là như bản khẩu cung này viết sao?

Lâm Vĩ nổi giận đùng đùng nói.

– Ba, ba gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh chả lẽ người khác không biết gọi sao?

Lâm Phong nói.

Lâm Vĩ ánh mắt trầm xuống, nói:

– Ý con là Kỷ Thiên Vũ hả? Chắc là thế rồi. Kỷ Thiên Vũ cùng với Đường Phi từ trước tới nay giao tình sâu đậm. Ba nghĩ chắc hắn nhờ Đường Phi gọi cho Trần Thiên Minh, đểTrần Thiên Minh chiếu cố cho thằng nhãi Sở Phàm này.

Lâm Vĩ chậm rãi nói.

– Vậy nên mới nói, trong mắt Trần Thiên Minh thì ba quan trọng hay thị trưởng quan trọng hơn đây?

Lâm Phong chậm rãi nói.

– Hừ, chỉ là cái tên Cục trường Cục Công An cũng quá nịnh nọt đi. Đường Phi thì là cái gi. Có lẽ ba phải nhờ thư ký Trương lên tiếng mới được.

Lâm Vĩ hừ một tiếng, nói.

– Ba, không cần kinh động tới thư ký Trương đâu. Chúng ta sao lại không thuận thế mà cho Kỷ Thiên Vũ một phần lễ vật chứ? Đương nhiên, lễ vật này cũng có điều kiện của nó.

Lâm Phong ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.

Ánh mất Lâm Vĩ cũng sáng lên, lão trầm tư một hồi mới nói:

– Tốt, vậy để ba gọi điện thoại cho Kỷ Thiên Vù.

Kỷ Thiên Vũ đang vì chuyện của Sở Phàm mà liên hệ khắp nơi. Ông đã mời luật sư tốt nhất, chuẩn bị giúp Sở Phàm tranh đấu ác liệt cho thắng kiện. Hiện tại ông đang cùng đoàn luật sư xem bản khẩu cung của cảnh sát. Sau khi nghiên cứu xong, đám luật sư đều cam đoan ràng dựa vào bản khẩu cung này, nếu khởi kiện thì nhất định không để Sở Phàm phải chịu thể hạ phong. Điều này khiến Kỷ Thiên Vũ rất vui mừng.

Lúc này trợ lý của Kỷ Thiên Vũ đi vào nói rằng có điện thoại của Cục trưởng Cục Tài chính là Lâm Vĩ. Kỷ Thiên Vũ nghe vậy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, tại thời điểm mấu chốt này mà lão ta lại gọi tới thì có mục đích gì?

Kỷ Thiên Vũ nhận điện thoại từ tay trợ lý, nói:

– Tiểu Sở, anh bây giờ đã được đi chưa?

Đại tiểu thư tâm tình kích động, hơi không tin nổi, hỏi.

– Đúng vậy, cảnh sát Lạc đã cho tôi đi rồi. Đi thôi, tôi không sao đâu.

Sở Phàm cười nói.

– Không sao là tốt rồi, như vậy tôi cũng yên tâm. Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh nói.

Sở Phàm nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, mỉm cười. Dù khôngnói nhiều, hắn tin ràng Lâm Hiểu Tình hẳn là hiểu hán. Bởi họ dường như có một loại quan hệ cực kỳ tế nhị. Nói thật là hắn đặc biệt muốn đi tới ôm Lâm Hiểu Tình một cái, nhưng ở đây quả là không thích hợp lắm, hắn chỉ có thể cười cười mà thôi.

Lâm Hiểu Tình cũng hiểu hẳn, cô thấy Sở Phàm không có việc gì thì như bỏ được tảng đá trong lòng xuống, cô nói tiếp:

– Vậy, vậy tôi về trước đây, tôi còn có việc.

– Ừ, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé. Sở Phàm nói.

Lâm Hiểu Tình gật gật đầu, xoay người rồi đi. Trong nháy mắt khi cô quay đi, trong ánh mắt cô tràn ngập sự mất mát. Cô nhìn những người phụ nữ xung quanh Sở Phàm, mỗi người đều cao quýxinh đẹp, mà cô đứng giữa họ trông như một con vịt xấu xí. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát, cô dường như thấy được sự chênh lệch của Sở Phàm và mình.

Kỳ thật đây chỉ là cảm giác bi quan của cô mà thôi. Dáng người và khuôn mặt của cô phải nói là gần như hoàn mỹ, chẳng kém gì so với mấy người đại tiểu thư. Có lẽ là do cô quá để ý tới Sở Phàm nên mới có ý nghĩ này.

– Chúng ta về thôi! Dì Mi đề nghị.

– A, đúng, về thôi, về còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm đó.

Sở Phàm nổi.

– Chuyện quan trọng? Chuyện gì quan trọng? Nhị tiểu thư tò mò hỏi.

– Để về rồi nói đi.

Sở Phàm không để ý tới nhị tiểu thư, trả lời cho có lệ.

– Hừ!

Nhị tiểu thư bĩu môi, có vẻ không vui.

Dì Mi nhìn thấy cười cười, kéo tay nhị tiểu thư nói:

– Mình cùng trở về rồi xử lý hắn.

Một câu này khiển nhị tiểu thư vui vẻ, trong lòng thầm tính toàn xem phải chỉnh hắn thế nào mới thú vị.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.