Vụ việc ẩu đả tại quán bar Lam Điều đã được thẩm vấn điều tra xong. Lạc Nhã Hân đang xem khẩu cung của mười mấy nhân chứng được dẫn về. Có điều khiến Lạc Nhã Hân cảm thấy rất kinhngạc chính là trong số khẩu cung đó cũng không có ai trực tiếp chứng kiến việc Sở Phàm cố ý đánh Lâm Phong cả, mà những người chứng kiến chỉ nhìn thấy một trận hỗn chiến mà thôi. Hơn nữa, trận hỗn chiến này lại do bên Lâm Phong dẫn đầu phát động trước. Dó đó đã có sẵn một số nhân tố có lợi cho Sở Phàm. Nói cách khác, dựa vào khẩu cung của nhân chứng thì nếu phía Lâm Phong muốn cáo buộc Sở Phàm là rất khó, nhiều lắm cũng chỉphán hắn bồi thường được thôi.
Lúc này năm bà cô trê lại náo loạn cả lên, kêu ca hỏi khi nào mới có thể đến thăm Sỡ Phàm được. Cũng có cái hay là nhị tiểu thư và Tô Phỉ đúng là loại loạn xị bát nháo, làm ầm ĩ lên mà bất chấp lý lẽ gì.
Tất cả nam giới hễ nhìn thấy vẻ xinh đẹp của phụ nữ rồi thì đều bị lung lạc, cảnh sát cũng không ngoại lệ. Huống hồ là đối mặt với năm cô nàng mỹ nữ có thể nói là thuộc hàng cực phẩm này, mấy anh cảnh sát cũng không muốn để cho mỹ nhân có ấn tượng không tốt về mình, cho nên đành thuận thế, đồng ý để cho năm cô nàng đi thăm Sở Phàm.
Cảnh sát dẫn năm người vào trong phòng thẩm vấn. Khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, Sở Phàm còn tưởng là cảnh sát đến hỏi thêm cái gì. nhưng nhìn ra thì lại hóa ra là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, dì Mi, Tô Phỉ và Lâm Hiểu Tinh lần lượt đi vào làm hắn ngẩn cả người. Đương nhiên là hắn không ngờ rằng đại tiểu thư các nàng lại đến thăm hắn. hơn nữa lại còn lắm người đẹp đến một lúc như thế nữa chứ.
– Sở đại ca, anh không sao chứ?
Nhị tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm thì cuống lên hỏi.
– Không sao không sao, tay chân vẫn còn nguyên vẹn đây này. Sở Phàm cười khẽ, nói.
– Tiểu Sở, chuyện của anh tôi biết hết rồi. Tôi đã báo cho ba, ba sẽ nghĩ biện pháp bảo lãnh anh ra.
Đại tiểu thư an ủi.
– Cảm em sự quan tâm của đại tiểu thư. Kỳ thực việc này không cần làm phiền đến chú Kỷ đâu. Chú đã bận rộn vậy rồi, để chú quan tâm đến chuyện của tôi thế là rất không nên. Hơn nữa, tôi đã tính toán được là Lâm Phong sẽ không làm gì tôi đâu.
Sở Phàm nói.
– Bọn tôi làm như thế còn không phải là nghĩ cho cậu, muốn để cậu sớm về nhà một chút còn gì. Cậu còn cứ ở đây thì trong lòng bọn tôi đều rất khó chịu.
Dì Mi lườm Sở Phàm một cái.
Sở Phàm bị ánh mắt quyến rũ u oán của dì Mi nhìn đến thìtâm thần không khỏi rung động, tim bật lên tưng tưng. Hắn vội vàng áp chế tâm thần lại, cười nói:
– Tôi cũng muốn về sớm một chút. Nhưng mà dù sao thìphá án cũng phải có trình tự. Chờ họ làm xong trình tự là tôi có thể về nhà mà. Cho nên các cô không cần lo lắng đâu.
–
Sở Phàm nói xong thì chuyển ánh mắt nhìn về Lâm Hiểu Tình đang ngồi cạnh cửa, vẫn là vẻ xinh đẹp gợi cảm như thế. Và có một điểm khác trước kia là trong lòng cô hình như đã quên hẳn cái gông xiềng từng giam giữ mình.
– Em cũng tới đây rồi.
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình nói.
– Vâng, nghe nói anh xảy ra chuyện, em vội vàng đến thăm. Giờ thấy anh không sao thì em cũng an tâm rồi.
– Lâm Phong là ai tôi biết rất rõ. Chăng lẽ anh không sợ sau này hắn lại trả thù anh hay sao?
Lạc Nhã Hân hỏi tiếp.
Sở Phàm cười cười. Trong nụ cười dường như có chứa cả tảng băng dày đặc. Đến cả Lạc Nhã Hân cũng cảm thấy không kìm nổi mà gai cả người. Nụ cười này của Sở Phàm, là câu trả lời đủ rõ.
Lạc Nhã Hân âm thầm khẽ thở dài, nói:
– Tôi định đến báo cho anh biết, kết quả thẩm vấn của cảnh sát điều tra rất có lợi đối với anh. Tôi nghĩ nếu theo như lời anh nói thì chắc anh sẽ không việc gì đâu.
– Cảm cô em. Tôi đang nghĩ là về sau chúng ta nên họp tác nhiều hơn. Không giấu gì cô, tôi rất thích hợp tác với người đẹp, đặc biệt là người đẹp băng giá như sếp Lạc đây.
Sở Phàm nhìn vào mắt Lạc Nhã Hân, cười nói.
– Thế hả? Phải vậy không? Phải hợp tác với người đẹp băng giá thì mới có lợi hả?
Lạc Nhã Hân lần đầu tiên thốt ra một câu nói đùa.
– Có chứ, lợi lớn là đằng khác. Đúng là chỉ có ý tứ lạnh lẽo của những người đẹp băng giá thì mới dẹp tan được dục vọng bản năng trong con người tôi. Chúng ta mà có thể chuyên tâm hợp tác làm việc thì nếu cô có thể hoạt bát, linh lợi hơn một chút, nói không chừng tôi sẽ là người chết mê chết mệt cô mất. Phải không nào?
Sở Phàm cười cười, cái cười hơi có vẻ dâm đãng.
Lạc Nhã Hân lại trừng mát lườm Sở Phàm một cái:
– Anh thích làm việc với người đẹp. Nhưng tôi thì cũng thích làm việc với mấy gã đẹp trai. Đáng tiếc, anh không nằm trong phạm vi cần quan tâm.
Lạc Nhã Hân nói xong thì quay người bước đi với tư thế của một kẻ vừa giành chiến thắng.
– Lạc Nhã Hân.
Sở Phàm gọi, nói tiếp:
– Tôi nghĩ đồ nội y của cô chắc chắn là rất màu mè diêm dúa, cũng giống như tính vui tính thích đùa của cô, phải không?
Bàn tay Lạc Nhã Hân đang nắm tay nắm cửa của phòng thẩm vấn vừa buông ra thì sắc mặt đã lập tức trở nên lạnh lẽo trở lại.