Giờ phút này Lâm Phong tựa như một phạm nhân, mà Sở Phàm lại như một quan tòa, có toàn quyền quyết định sự sống chết của gã.
Lâm Phong co rút lại trên ghế sofa, trong mắt tràn đầy sỉ nhục và căm hận. Trong căn phòng rộng chỉ có hai người là gã và Sở Phàm, nhìn ý tứ đùa bỡn ngập trong mắt Sở Phàm mà trong lòng gã càng trở nên lạnh giá.
Sở Phàm chậm rãi rút ra một điếu thuốc lá, hút một hơi, sau đó phun ra một hơi rất thoải mái. Sở Phàm bình thường rất ít khi hút thuốc, nhưng một khi hắn hút thuốc chính là lúc hắn phải xử lý con mồi của mình. Lúc này, không thể nghi ngờ rằng Lâm Phong chính là con mồi của hắn.
Nói thẳng ra, Sở Phàm bộc lộ ra sự xấu xa của Lâm Phong trước mặt mọi người là để nhận được sự ủng hộ của dư luận, trước tiên là tạo thành vị thế có lợi, tiện cho việc sau này hắn xử lý Lâm Phong vẫn có thể được sự ủng hộ của dư luận.
– Lâm Phong, tao đã từng nhiều lần nói với mày. Mày bất mãn tao thì có thể trực tiếp đến gặp tao, tao hoan nghênh. Nhưng con mẹ mày đừng động đến phụ nữ bên cạnh tao, đặc biệt là phụ nữ của tao.
Sở Phàm nói xong phun ra một làn khói, tiếp tục với cái giọng đều đều:
– Lâm Hiểu Tình là một có gái rất tốt, nhưng mày không hiểu, trái lại còn muốn tổn thương cô ấy. Có phải mày nghĩ rằng chỉ dựa vào chút quyền thế của nhà mày thì tất cả phụ nữ trên thế giới này đều là của Lâm thiếu mày? Hơn nữa con mẹ mày lại dám có chủ ý với Tiểu Lâm, cho cô ấy uống nước G. Tao biết Tiểu Lâm rất dễ thương, nếu mày dùng bản lĩnh của mình cưa được Tiểu Lâm thì tao không có gì để nói, nhưng mày lại áp dụng thủ đoạn hạ lưu, xấu xa như vậy thì đừng trách tao lòng lang dạ sói.
– Ha ha, mày chỉ là một thằng vệ sĩ bé nhỏ, có thể làm gì được tao? Không sai, tao căm ghét mày, muốn dạy dỗ mày một chút đấy. Tuy rằng liên tiếp thất bại nhưng mày đừng tưởng rằng chỉ với chút bản lĩnh của mày mà đã vênh vang, một ngày nào đó mày sẽ ngã gục trước mặt tao.
Lâm Phong nghĩ thầm, “Bố mình chính là Cục trưởng CụcTài chính, mà chú mình Lâm Hùng lại là đại gia trong giới thương nhân thủ đô. Thế lực của toàn gia tộc họ Lâm gần như thẩm thấu vào khắp trong ngoài thủ đô. Nó chỉ là một thằng vệ sĩ bé nhỏ thì làm gì được mình?”
Nghĩ vậy, Lâm Phong cảm thấy can đảm hẳn lên. Gã nhớ mấy lần trước Sở Phàm cũng không dám làm gì mình, mà lúc này chắc cũng giống thế. Nghĩ vậy, Lâm Phong kiêu ngạo nói:
– Sở Phàm, tao biết mày là một người thông mình. Lâm Phong tao ở thủ đô chính là một nhân vật có uy tín danh dự, mà Lâm gia của tao cũng có ảnh hưởng nhất định ở thủ đô, cho nên tao thực sự không thể nghĩ ra mày sẽ làm gì được tao. Nếu thức thời thì tránh ra, công khai xin lỗi tao, trả lại sự trong sạch cho tao, tao sẽ không miễn cưỡng so đo với mày.
– A, mày nói không sai! Lâm Phong mày đúng là một nhân vật có uy tín danh dự. Bố mày Lâm Vĩ là Cục trưởng Cục Tài chính. Chú mày là Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị, mà mày còn đi lại với những nhân vật xã hội đen của thủ đô. Bối cảnh quả thực rất hoành tráng, nhưng mày không có hai chân.
Sở Phàm nói xong trầm mắt xuống, nhìn thẳng vào mặtLâm Phong, nói rành mạch từng chữ:
– Tao nói muốn hai chân của mày là muốn hai chân của mày. Lần này là muốn hai chân, lần tiếp theo chính là muốn cái mạng của mày.
– Các băng đĩa camera trong quán đều đã bị hủy chứ?
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
– A, hủy rồi!
Trong giọng nói dễ nghe lạnh như băng của Ngân Hồ mang theo một tia kính sợ.
– Vậy là tốt rồi, hai người đi nhanh đi, đi ra theo lối cửa sau. Cảnh sát đến đây sẽ có tôi lo. Yên tâm đi, tôi sẽ không có việc gì đâu.
Sở Phàm kiên quyết nói.
Kim Cương và Ngân Hồ không nói gì nữa, nhìn Thiếu chủcủa mình, quay người rời đi, ra khỏi quán theo lối cửa sau.
Sở Phàm nhìn đến khi Kim Cương và Ngân Hồ đi rồi mới thu hồi ánh mắt. Kỳ thật, Kim Cương và Ngân Hồ cũng không thật sự đi, bọn họ còn ẩn núp ở quanh quán bar. Bọn họ chính là người bảo vệ cho Sở Phàm, chỉ đến khi Sở Phàm bình an vô sự, bọn họ mới có thể rời khỏi. Đương nhiên, Sở Phàm không biết điều này rồi.
– Trong các người, ai là người lén ấn nút báo nguy, tôi không không muốn biết. Kỳ thật, các người không báo nguy thì tôi cũng sẽ tự đi tim cảnh sát để nói.
Sở Phàm nói xong liền ôm lấy Trầm Mộng Lâm vẫn còn đang mê man, nhẹ nhàng nói với nhị tiểu thư và Tô Phỉ:
– Đi, chúng ta về nhà!
Những lời nói thản nhiên này của Sở Phàm lại khiến trái tim của nhị tiểu thư và Tô Phỉ run rẩy, khơi dậy một cảm giác ấm áp trong lòng các cô.
Chắc chắn cho mãi đến về sau nhị tiểu thư và Tô Phỉ sẽ ghi nhớ mãi. Những lời Sở Phàm nói với các cô lúc ấy khiến trong nháy mắt, các cô cảm thấy đi theo Sở Phàm sẽ không có gì phải sợ. Chỉ cần đi theo Sở Phàm, như vậy phía trước chính là con đường an toàn.