Sáu gã thanh niên áo đen, bao gồm cả Triệu Hổ, đều thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm vào Kim Cương, đồng thời trong mắt bọn chúng đều toát ra vẻ sợ hãi. Ngay cả Triệu Hổ vốn luôn nóng nẩy, vội vàng, giờ phút này cũng không còn giống một mãnh hổ mà lại giống như một con mèo bệnh.
Thân hình của Triệu Hổ đã rất to lớn, vạm vỡ, nhưng so với Kim Cương quả thật chỉ như đứa trẻ với người lớn. Nhưng dáng người to lớn vẫn không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sức mạnh khủng bố như muốn bùng nổ của Kim Cương.
Lúc này, một gã thanh niên áo đen ra hiệu cho Triệu Hổ, dường như muốn thương lượng một chiến thuật nào đó. Tiếp theo Triệu Hổ liền hét lớn một tiếng, lao thẳng tới, vung tay phải xuất toàn lực đấm thẳng vào mặt Kim Cương. Khí thế hung hãn, lực đạo rất mạnh, một quyền này quả nhiên không thể coi thường được.
Nhưng Kim Cương vẫn bất động như trước, thậm chí còn không hề nháy mắt. Đợi cho nắm đấm của Triệu Hổ tới gần, Kim Cương mới vươn tay phải mở năm ngón tay ra.
“Bộp”.
Nắm đấm của Triệu Hổ bị năm ngón tay của Kim Cương nắm chặt lấy, còn Triệu Hổ cảm giác như tay của mình đấm phải một bức tường – tường thép.
Năm ngón tay của Kim Cương nắm lại, khóa chặt nắm đấm của Triệu Hổ khiến gã có cảm giác sợ hãi như thể ngày tận thế đang tới, bởi vì Kim Cương chỉ nhẹ nhàng quơ tay một cái, không hề mất bao nhiêu sức đã có thể đỡ được một quyền tập trung toàn bộ sức lực của gã. Có thể thấy được thực lực của Kim Cương khủng bố tới mức nào.
– Yếu quá!
Kim Cương trầm giọng nói, sau đó vung mạnh tay trái, một cú đấm móc quyền anh thẳng vào Triệu Hổ. Một cú đấm tùy ý này dường như mang theo sức mạnh ngàn cân, còn chưa đấm tới nơi, kình phong của nó đã khiến người ta phải rét lạnh trong lòng.
Triệu Hổ kinh hãi, vội vàng vung cánh tay trái đỡ cú đấm của Kim Cương.
“Bốp”
Thân thể của Triệu Hổ bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây. Sau khi rơi xuống đất, Triệu Hổ ôm tay trái của mình, vẻ mặt đau đớn, bởi vì cánh tay trái của gã không ngờ đã bị một đấm nặng nề của Kim Cương đánh gãy.
– Mày là Thanh Long?
Sở Phàm không khỏi nhớ tới lúc trước Phong Lâm hô to “Thanh Long ca”. Vừa nhìn gã này, hắn đã đoán được kẻ xăm những con rồng xanh khắp người này chính là Thanh Long mà Lâm Phong vừa gọi.
– Hừ!
Thanh Long hừ lạnh một tiếng, cũng là đáp án.
– Được, tao thực sự muốn xem mày là rồng hay chỉ là một con giun!
Sở Phàm thản nhiên nói.
– Mày chính là Sở Phàm? Ha ha, đêm nay mày chỉ có một kết cục…
Thanh Long dừng lại một chút, mới rít lên từ kẽ răng
– … Chết!
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo. Hắn biết Thanh Long này chính là do Lâm Phong mời tới để đặc biệt đối phó với mình. Chiến ý trong hắn chợt bùng nổ, hắn đã nhìn ra Thanh Long là một đối thủ không tồi!