Nhị tiểu thư và Tô Phi nghe thấy Sở Phàm chất vấn Lâm Phong như thế thì nhìn lại Trầm Mộng Lâm là lập tức hiểu ra vấn đề. Nhị tiểu thư nghiến răng nghiến lợi, tức giận hỏi:
– Mày, mày là cái đồ vô sỉ, hình người dạng chó, mặt người dạ thú. Mày lại dám làm như thế với Mộng Lâm để cho cô ấy, cô ấy ….
– Dừng, dừng lại. Kỷ tiểu thư, cô không thể tuỳ tiện đổ vấy làm hại thanh danh của tôi. Lời nói vừa rồi của cô tôi nghe mà chả hiểu gì cả.
Lâm Phong tiếp tục nói rất trắng trợn.
– Trên đời này có cái loại người nếu không bị giáo huấn một chút thì sẽ không thừa nhận sai lầm của mình đâu. Các cô trông Tiểu Lâm đi, chuyện tiếp theo để tôi xử lý.
Sở Phàm hạ giọng nói với nhị tiểu thư và Tô Phi. Đồng thời giao lại Trầm Mộng Lâm đang mê man cho hai người các nàng trông giữ.
Sở Phàm bước lại gần Lâm Phong. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Thủ đoạn ti tiện hạ lưu của Lâm Phong đả kích giận hắn đến đỉnh điểm. Sử dụng thủ đoan hạ lưu như thế với một cô gái thì Sở Phàm không thể cho phép được. Nhất là khi cô gái đó lai là người hắn phải bảo vệ.
– Sở Phàm, mày định làm gì đấy? Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Lâm Phong nói xong vỗ vỗ tay. Lập tức bảy tám tên thanh niên ở phía trước chạy lai, đứng chắn trước mặt gã.
– Tao muốn đánh gãy hai cái chân chó của mày. Bởi Vì mày dám động đến bạn gái tao, mà lai còn dùng thủ đoạn hạ thuốc mê hạ lưu thế này nữa. Không đánh gãy cái chân chó của mày thì tao không phải họ Sở nữa.
Sở Phàm sắc mặt âm trầm, nắm tay cứng lai, ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo như băng. Không ai có thể hoài nghi được lời nói vừa rồi của hắn, kể cả Lâm Phong.
– Còn đứng đực ra đấy làm gì? Lên tóm hắn cho tao.
Sở Phàm nhìn về phía Ngân Hồ. Hẳn biết. Đây là kiệt tác của cô.
Ngân Hồ cũng đang nhìn về phía Sở Phàm, trong lòng tràn ngập thành ý tôn kính. Khi nhìn về phía Sở Phàm, sắc mặt xinh đẹp lạnh băng của cô cũng dần dần dịu bớt, giống như đóa hoa mai ngạo tuyết. Hoa mai đã bắt đầu lay động, xua tan cả hàn khí xung quanh.
Sở Phàm lúng búng, đang định nói gi đó thi đột nhiên “ầm” một tiếng nổ, cửa phòng bên trái bị phá toang ra. Trong phòng tiến ra sáu gã đàn ông mặc đồ đen, trong đó có một người Sở Phàm cũng nhận ra, là Triệu Hổ.
Lúc này, sáu gã áo đen mới tiến ra đang xem xét tinh hình trước mát với thằn sắc cảnh giác cứ như trước mặt là mãnh hổ dã thú vậy.
Tiếp đó, có một người thanh niên bước ra từ trong phòng, thân cao một thước chín, làn da ngâm đen, thân thể cường tráng vững như bàn thạch.
Người này để đầu cắt cua, mày rậm mát to, mũi cao thẳng, mói dày. Quần áo mặc trên người anh ta có mấy chỗ rách, lộ ra cơ thể từng múi từng bắp cuồn cuộn cường tráng cứng như sát thép.Bất luận là ai cũng có thể thấy được, người thanh niên này chắc chẩn còn đáng sợ hơn so với mãnh hổ hay dã thú.
Ngân Hồ nhìn thấy người thanh niên thi ánh mắt lộ ra tia nhìn ấm áp. Bởi vì người thanh niên này chính là Kim Cương – một Kim Cương hùng mạnh mà lại khủng bố.
Sở Phàm vừa nhìn thấy người thanh niên khôi ngô vững chãi này thì trong lòng cũng nao nao. Hắn cũng cảm nhận được trên người thanh niên này tản mát một khí thế hùng mạnh, hắn không thể đoán được rốt cuộc là thanh niên này mạnh mẽ đến mức độ nào. Nếu anh ta là địch nhân thì Sở Phàm thật không dám khẳng định là đêm nay có thể yên ổn mà trở về được.
Nhưng mà, Sở Phàm không hề cảm thấy trên người thanh niên này có chút nào địch ý. Mà ngược lại, khi anh ta nhìn về phía hắn, ánh mát cũng giống như ánh mất Ngân Hồ khi nhìn hán, có một thành ý tôn kín như nhau. Cứ như là, Sở Phàm chính là chủ nhân của anh ta vậy.
Điều này làm cho Sở Phàm có chút nghi hoặc. Anh thanh niên cường tráng vững chãi này với cô gái mặc đồ màu bạc xinh đẹp kia. rốt cuộc là ai đây?
Vì sao lại ra tay tương trợ hắn?