Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 142 Tiến thẳng đến núi có hổ – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 142 Tiến thẳng đến núi có hổ

 

Dịch: DungDT

Nguồn: Sưu Tầm

 

Sở Phàm và đại tiểu thư trở lại biệt thự Lam Hải thì đã gần 8 giờ tối.

Sở Phàm xuống xe cảm giác bụng kêu vang, đói không chịu được. Đại tiểu thư thì không sao, nàng trong văn phòng thỉnh thoảng tùy tiện ăn vặt nên cảm giác không đói lắm.

– Đại Tiểu thư, Tiểu Sở. Các người đã về rồi.

 

Cô Vương ra đón, hỏi han.

– Vâng, cô Vương, mọi người đã ăn cơm chiều chưa?

 

Đại tiểu thư hỏi.

– Cơm đã chuẩn bị xong rồi nhưng chưa có ai ăn.

 

Cô Vương đáp.

– Vậy ư? Tiểu Vân và mọi người đâu? Dì Mi đâu?

 

Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi.

– Nhị tiểu thư và hai cô bạn của cô ấy chưa ăn cơm đã đi ra ngoài rồi. Dì Mi thì đang ở trên lầu tắm rửa.

 

Cô Vương trả lời.

– Ba con bé này cơm cũng không ăn chạy ra ngoài, rốt cuộc đi đâu? Để tôi gọi điện thoại di động cho Tiểu Vân.

 

Đại tiểu thư nói xong liền gọi điện cho nhị tiểu thư. Máy điện thoại đổ chuông nhưng không thấy trả lời. Đại tiểu thư gọi ba lần liên tục đều không có người nghe điện. Nàng thử gọi vào di động của Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm nhưng cũng không ai nghe máy.

Đại tiểu thư có chút nóng nảy. Nàng nhíu đôi lông mày, tự nhủ:

 

– Mấy cái con bé này làm sao mà gọi điện thoại cũng không trả lời nhỉ? Cơm cũng không ănđã chạy ra ngoài rồi. Cũng không biết đi đâu rồi nữa.

– Đại tiểu thư, cô không cần gấp gáp. Dì Mi đang ở nhà. Tôi nghĩ là cô ấy chắc hẳn biết nhị tiểu thư đi nơi nào. Để tôi đi hỏi cô ấy.

 

Sở Phàm nói xong thì đi lên tầng trên luôn.

Sở Phàm đi đến trước cửa phòng dì Mi. Cửa phòng đóng chặt, bên trong nghe tiếng nước chảy xối xả. Xem ra bên trong dì Mi đang tắm rửa.

– Dì Mi, dì Mi. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. Cô có biết nhị tiểu thư, Tiểu Phi, Tiểu Lâm ba cô bé đi đâu không?
Lâm Phong lạnh lùng nói.

– Đang còn nhiều thời gian mà. Hơn nữa cái tên Sở Phàm kia trốn không thoát bàn tay của anh họ đâu.

 

Lâm Phi Dật nói.

– Vì cái thằng khốn ấy mà anh phải đem mấy người anh em của Nhạc ca lại đây đấy. Đêm nay định đánh cho thằng khốn ấy thành đống thịt luôn.

 

Lâm Phong giọng căm hận nói.

– Lâm công tử, chỉ cần đêm nay thằng oắt kia đến đây. Chúng ta cứ chiếu theo kế hoạch tiến hành. Triệu Hổ tôi nhất định báo thù hận ngày đó.

 

Trong phòng một gã đàn ông thô lỗ tức giận nói, chính là Triệu Hổ.

– Đáng tiếc là đêm nay hắn lại không tới chứ.

 

Lâm Phong khẽ thở dài một cái

– Anh họ, anh cũng đừng thất vọng quá. Cái tên Sở Phàm kia và Kỷ Tiêm Vân trước giờ vẫn như hình với bóng. Em nghĩ một chút nữa tên Sở Phàm kia thể nào cũng chạy tới đây thôi.

 

Lâm Phi Dật nói.

Lâm Phong nhả ra một ngụm khói nói:

 

– Tốt, cái chính là dù sao chúng ta cũng có thời gian chờ hắn. Đừng ngại, hắn nhất định sẽ đến.

Dừng lại một lúc, Lâm Phong cầm điếu thuốc trong tay dúi vào gạt tàn nói:

 

– Đi, ta ra xem cô gái Kỷ Tiêm Vân xinh đẹp thế nào mà một người phong nhã như chú cũng chung tình như vậy được.

Lâm Phong nói xong liền cùng Lâm Phi Dật đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

Cùng lúc đó, Sở Phàm đang lái xe chạy như bay tới quán bar Lam Điều. Có thể là Sở Phàm cũng không biết quán bar Lam Điều đang có một cái bẫy chờ hắn tự động đến cửa nạp mạng. Nhưng với Sở Phàm mà nói dù quán bar Lam Điều có cạm bẫy đối phó với hắn đi chăng nữa thì hắn ngay cả cái nhíu mày cũng không có, làm gì còn có khái niệm sợ hãi khiếp đảm.

Biết rõ núi có hổ, vẫn tiến thẳng bước vượt núi. Đây chính là phong phạm của một cường giả.

Hơn nữa, quán bar Lam Điều còn có nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm. Bởi vậy ngay cả phía trước là có là đầm rồng hang hổ hay là hắn cũng đều phải xông vào, đảm bảo cho nhị tiểu thư các nàng bình yên vô sự.

Đây là trách nhiệm của hắn.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.