Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 141 Tôi làm như vậy, là vì cô đấy! – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 141 Tôi làm như vậy, là vì cô đấy!

 

Dịch: DungDT

Nguồn: Sưu Tầm

 

Tòa nhà Quốc Cảnh

Quản lý công trình Lưu Trung lấy tập bản vẽ thiết kế lại khu trung tâm thương mại để bán cho đại tiểu thư và Sở Phàm xem qua. Sở Phàm rất hài lòng với các thiết kế này, tuy nhiên cũng đưa ra thêm một số ý kiến. Tiếp theo, Lưu Trung cầm các bản vẽ đã được sửa chữa ra khỏi văn phòng, chuẩn bị triệu tập công nhân bắt đầu xây dựng khu trung tâm thương mại theo bản vẽ mới.

Ngay lúc Lưu Trung rời khỏi văn phòng không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên nhưng lại gặp Tổng giám đốc khu vực Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh – Tần Khải đi tới. Lưu Trung vội vàng khom người chào hỏi:

 

– Giám đốc Tần khỏe chứ ạ.

– À, đúng rồi, Lưu Trung, cậu tới văn phòng tôi một chuyến. Có chút việc phải giao cho cậu.

 

Tần Khải thản nhiên nói.

– Vâng, vâng.

 

Lưu Trung gật đầu nói xong rồi đi theo Trần Khải vào phòng Tổng giám đốc.

Sau khi vào văn phòng, Tần Khải chắp tay sau lưng nhìn hướng ra ngoài cửa sổ hỏi:

 

– Các hạng mục công trình mà tập đoàn ta và Công ty Sắt thép Kiến An hợp tác tiến triển đến đâu rồi?

– Công trình chính vẫn đang trong giai đoạn tiến hành, vốn của công ty ta đã được đầu tư hết rồi, nhưng phía công ty Kiến An vẫn còn một số vốn chưa được góp nốt. Nếu không có số vốn này, chỉ sợ công trình phải chậm lại.

 

Lưu Trung đáp

– Ừ, số vốn phía bên công ty Kiến An cậu không cần quan tâm. Tôi sẽ nói chuyện với phía đối tác. Cậu chỉ cần giám sát tốt công trình là được.

 

Tần Khải nói xong xoay người lại, ra vẻ vô ý liếc mắt về tập bản vẽ thiết kế trong tay Lưu Trung, hỏi với giọng điệu thản nhiên:
 

Đại tiểu thư nói.

– Không, tôi sẽ trách tôi bởi vì tôi làm như vậy không phải vì Tập đoàn, cũng không phải vì tôi mà vì cô, đại tiểu thư ạ.

 

Sở Phàm nói từng chữ một.

Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng chấn động, nàng lẩn tránh ánh mắt của Sở Phàm, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động khó diễn tả. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nói cái gì cho phải.

Đại tiểu thư nhìn thời gian, đã là buổi tối rồi, đã 7:30 tối. Nàng không ngờ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy. Nàng nói:

 

– Tiểu Sở, trời đã muộn rồi, chúng ta về đi.

– Được.

 

Sở Phàm nói xong rồi cùng Đại tiểu thư đi ra khỏi tòa nhàQuốc Cảnh, lên ô tô chạy về biệt thự Lam Hải

Dọc theo đường đi, trong đầu đại tiểu thư cứ quanh quẩn mãi câu nói kia của Sở Phàm:

“Tôi làm như vậy, là vì cô!”

Một câu nói rất chân thành, không hề hoa lệ, rất mộc mạc, nhưng mà những lời này lại làm tâm hồn đại tiểu thư rung động. Nàng nhìn Sở Phàm, cảm giác được một loại cảm giác an toàn xuất phát từ trong sâu thẳm.

Đại tiểu thư nhìn ra đường phố phía ngoài cửa sổ, ánh đèn lóe ra trên mặt đường hai dải sáng giống như hai má ửng hồng trên gương mặt tuyệt mỹ.

Đúng là lời nói càng mộc mạc lại càng làm rung động tâm hồn các cô gái!

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.