Dịch: Huyết hận
Nguồn: Sưu Tầm
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm có thể là do quá kích động, cho nên mới đem việc tiêu thụ khu Lam Cảnh giao cả cho Sở Phàm. Thật ra trong lòng nàng cũng nghĩ vậy, chỉ là việc này nói trước mặt quản lý tiêu thụ khu Hoa Bắc là Hạ Băng như vậy khó tránh cho cô ấy hiểu nhầm. Nên Đại tiểu thư nói tiếp:
– Sở Phàm đối với việc tiêu thụ khu Lam Cảnh có một vài ý tưởng. Vì vậy tôi mới mời anh ấy về làm phụ trách việc tiêu thụ khu Lam Cảnh. Dù sao việc tiêu thụ được hết chỗ hàng ế ở khu Lam Cảnh cũng là việc quan trọng nhất của công ty.
Hạ Băng đảm nhiệm công việc này cũng đã nhiều năm, đương nhiên là hiểu được những lời đại tiểu thư nói. Do đó cô nói:
– Đại tiểu thư cứ yên tâm. Sau này tôi sẽ phối hợp làm việc với Sở tiên sinh. Tôi cũng đang rất mong có thể bán được chỗ hàng ế ở Lam Cảnh đi. Nếu bán được thì việc gì tôi cũng sẽ làm.
– Ha ha, quản lý Hạ nói vậy là tốt rồi, mục đích của chúng ta là giống nhau, đều muốn tìm ra lời giải cho bài toán khu Lam Cảnh. Năng lực của tôi cũng không cao, kế hoạch cụ thể cũng là do bàn bạc với đại tiểu thư mà có.
Sở Phàm khiêm tốn nói, đồng thời cũng khéo léo nâng cao uy tín đại tiểu thư.
– Tiểu Sở, anh cũng đừng quá khiêm tốn, mau nói kế hoạch ra cho mọi người nghe đi.
Đại tiểu thư nói.
– Đầu tiên, điểm giao dịch của khu Lam Cảnh không nên đặt tại cao ốc Phú Lệ, mà là đặt trực tiếp ở khu Lam Cảnh. Vị trí của điểm giao dịch này mời mọi người xem trong bản vẽ.
Sở Phàm nói xong đã trải bản vẽ ra bàn nói tiếp:
– Chúng ta nên sửa lại hội trường của khu Lam Cảnh để làm thành điểm giao dịch mới này. Bởi vì chúng ta không có đủ thời gian để xây một cái mới.
Hạ Băng và Lưu Trung đều chăm chú lắng nghe lời nói của Sở Phàm, hắn nói tiếp:
– Quản lý Lưu, nhiệm vụ của anh là phải hoàn thành điểm giao dịch mới trong vòng 3 ngày. Không cần biết tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần sau 3 ngày phải hoàn thành, chỉ là việc sửa lại hội trường của khu Lam Cảnh thôi mà.
– Được, việc này không khó. Để tôigọi anh em, làm tăng ca. Tôi nghĩ không cần đến ba ngày cũng có thể xong.
Đại tiểu thư gật đầu, nhìn Hạ Băng ra khỏi văn phòng nàng.
– Tiểu Sở, thật không tồi, ngay lập tức gây dựng được uy tín, khiến cho người luôn tự cao như Hạ Băng cũng kính trọng anh vài phần.
Đại tiểu thư cười nói.
– Tôi không quan tâm cô ấy thấy thế nào, tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể làm tốt những việc mà tôi giao. Thành hay bại là do mấy việc này cả.
Sở Phàm trầm giọng nói.
– Tiểu Sở, tôi tin anh!
Đại tiểu thư thâm tình nhìn Sở Phàm, kiên định nói.
Sở Phàm trong lòng nóng lên, dâng lên một cảm giác ấm áp. Đại tiểu thư nói khiến cho hắn thấy vô cùng tự tin, hắn nói:
– Thật ra lúc này chỉ cần quảng cáo thật tốt, tuyên truyền ra bên ngoài những yêu cầu của tôi, như vậy việc tiêu thụ khu Lam Cảnh sẽ thành công.
– Yên tâm đi, bộ phận kế hoạch của công ty ta rất xuất sắc, chờ họ làm ra kế hoạch quảng cáo cụ thể đi.
Đại tiểu thư tự tin cười nói.
Sở Phàm cũng cười. Hắn thầm quyết định, công việc tiêu thụ khu Lam Cảnh bây giờ không thể có sai sót, nhất định phải đúng theo kế hoạch. Nếu không, áp lực của đại tiểu thư sẽ ngày càng lớn, bởi vì nàng đã tự ý giao toàn bộ việc quản lý tiêu thụ cho mình. Nếu sai thì thật là phụ lòng đại tiểu thư.
Sở Phàm nghĩ trong lòng, tay đã nắm thật chặt.