Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 137 Dì Mi mặc áo ngủ – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 137 Dì Mi mặc áo ngủ

 

Dịch: Huyết hận

Nguồn: Sưu Tầm

 

Sở Phàm và đại tiểu thư hào hứng nói chuyện cho tới gần hai giờ sáng. Đại tiểu thư không hề buồn ngủ, Sở Phàm nhìn đại tiểu thư đang hứng thú có thể nói chuyện tới gần sáng, nhưng Sở Phàm cảm thấy thế không tốt, biết đâu bị người ta nhìn thấy thì sao? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, lại còn ở cùng nhau tới sáng. Nếu bảo với người khác là ngồi nói chuyện, không làm gì khác, ai biết được trong đầu người ta có nghĩ gì khác không?

Sở Phàm thì không sao, nhưng đại tiểu thư là một thiên kim tiểu thư, hơn nữa thân phận hai người lại quá khác biệt, Sở Phàm cảm thấy thế này không được. Hơn nữa kế hoạch tiêu thụ khu Lam Cảnh đã bàn khá ổn rồi, ngày mai chỉ cần theo đó mà thực hiện là được. Vậy nên Sở Phàm nói:

 

– Đại tiểu thư, đã muộn rồi, tôi vẫn ở trong phòng cô có vẻ không tiện. Tôi nghĩ đại tiểu thư nên đi nghỉ đi, giữ tinh thần cho tốt, ngày mai còn phải làm rất nhiều việc đấy.

Đại tiểu thư nghe thấy thế mới tỉnh lại, nhìn lên đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, nói chuyện hăng quá mà quên mất cả thời gian. Nàng thản nhiên cười nói:

 

– Uhm, vậy anh cũng về phòng nghỉ đi. Mai đi với tôi đến khu Lam Cảnh, được không?

– Được, đại tiểu thư nghỉ sớm đi, con gái mà thức đêm không tố đâu, đặc biệt với những cô nàng xinh đẹp, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp đấy.

 

Sở Phàm cười nói.

– Con người rồi cũng sẽ già, xinh đẹp rồi già đi cũng hết.

 

Đại tiểu thư nói.

– Đại tiểu thư, trên đời này có một loại vẻ đẹp không thể lấy thời gian để so sánh. Với tôi, cô luôn luôn trẻ trung xinh đẹp.

 

Sở Phàm nói.

– Anh học ở đâu ra cái loại miệng lưỡi trơn tru thế hả? Ha ha, về nghỉ đi, ngủ ngon.

 

Đại tiểu thư cười nói.

– Đại tiểu thư ngủ ngon.

 

Sở Phàm nói xong liền ra khỏi phòng Đại tiểu thư, về phòng của mình.

Sở Phàm cũng rất mệt, về phòng liền ngã xuống giường ngủ, chỉ là trong lòng hắn đang rất kích động, hắn cũng không rõ là vì sao, chỉ biết là kích động. Có lẽ do được ở cùng một phòng với đại tiểu thư, nói chuyện với nàng mà ra vậy. Vì thế Sở Phàm nằm trằn trọc trên giường thật lâu mới nhắm mắt ngủ đi được.

Sở Phàm cảm thấy lúc mình gần đi vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng nôn mửa và xả nước ở bên ngoài. Hình như có người đang nôn trong WC ở phòng khách lầu hai. Sở Phàm giật mình tỉnh giấc. Hắn nghe một lúc, đúng là WC bên ngoài có tiếng nước chảy, chắc chắn có người đang trong WC.

Sở Phàm nhắm hai mắt, hắn đã đến gần khu cấm địa của dì Mi rồi. Hắn say sưa hít lấy, cảm nhận lấy hương vị nữ tính lan tỏa từ nơi tối mật của nữ nhân. Mùi hương pha lẫn với một chút nước tiểu dường như là một loại chất xúc tác tình dục. Cả người Sở Phàm trở nên khô nóng dị thường, khiến hắn không thể tự chủ được.

Tay trái hắn vuốt ve theo đôi chân trơn nhẵn của dì Mi, sờ đến bắp đùi, rồi sau đó, bàn tay của Sở Phàm tiến tới khu vực tam giác thần bí….

Lúc này, hắn lại nghe thấy dì Mi đang ngủ say ưm một tiếng, hơi xoay người, hai chân chồng lên nhau, kẹp chặt tay trái Sở Phàm!

Biến cố xuất hiện làm cho Sở Phàm tỉnh táo lại, hắn liếm môi, nuốt nước miếng, vẫn không nhúc nhích. Hắn sợ chỉ khẽ động đậy cũng làm dì Mi tỉnh dậy. Mà lúc này hắn cũng không biết dì Mi đang tỉnh hay ngủ. Hắn cũng không có dũng khí để thử xem dì Mi đã ngủ thật hay chưa.

Sau một hồi lâu, dì Mi vẫn không có động tĩnh gì khác, hô hấp vẫn đều đều, mắt nhắm, dường như vẫn còn đang trong mộng, trên khuôn mặt tuyệt mĩ còn có thêm một nét cười, có lẽ đang ở trong mộng đẹp.

Nhưng, hai chân dì Mi vẫn còn đang kẹp chặt tay trái Sở Phàm, mà khiến cho máu của Sở Phàm muốn dâng trào chính là, tay trái của hắn đang để ở đúng khu tam giác của dì Mi. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ấm áp mà khu vực kia truyền đến.

Sở Phàm cắn chặt răng, tự trấn tĩnh, sau đó hắn từ từ rút tay mình ra khỏi hai chân dì Mi. Trong lúc rút ra tay hắn hơi gập lại, cánh tay chạm vào cùng khu vực thần bí giữa hai chân của dì Mi. Thật sự là một cảm giác kích thích kì diệu!

Nhìn dì Mi ngủ, nhìn thân thể thành thục thướt tha của cô, Sở Phàm tự nhiên cảm thấy kích thích tột độ. Hắn thậm chí muốn làm một vài hành động điêm cuồng, nhưng bây giờ, hắn dùng sức nhéo chính mình, cảm giác đau đớn khiến hắn thanh tỉnh. Hắn nhìn dì Mi, thì thào một tiếng:

 

– Dì Mi, ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Sau đó đắp lại chăn cho dì Mi rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trở lại phòng, việc đầu tiên là Sở Phàm thay quần lót. Có lẽ là do hormone nam tính trên người hắn có quá nhiều. Đương nhiên, nếu không phải thân thể dì Mi quá hấp dẫn, hắn cũng sẽ không bị như vậy!

Sở Phàm nằm trên giường, không hề thấy buồn ngủ. Màn hương diễm trong phòng dì Mi vẫn tràn ngập trong đầu hắn, tay hắn như vẫn còn giữ lại cảm giác của bộ ngực mềm mai căng tròn, mà cái mùi hương của khu vực riêng tư thần bí của dì Mi càng kích thích thân thể hắn nhiều hơn. Hắn biết, cả đời này hắn vĩnh viễn không quên được mùi hương cực kì hấp dẫn ở cấm khu của cô.

Vừa rồi Sở Phàm nếu không có lý trí, phóng túng một chút, rất có thể hắn vẫn còn đang ở trong phòng dì Mi, hơn nữa còn ở trạng thái khỏa thân luôn. Hắn hoàn toàn có cơ hội chiếm lấy dì Mi. Nhưng mà, đến phút cuối hắn lại chọn bỏ đi, bởi vì, cho dù hắn muốn, hắn cũng muốn dì Mi tự mình cam tâm tình nguyện.

Khi đó, dì Mi mới có thể phô ra toàn bộ thân thể hoàn mỹ cho hắn xem, mới có thể mang lại cho hắn khoái cảm đến cực độ.

 

Lời dịch giả:

 

Đây là chương YY đầu tiên của bộ này mà em dịch, có vẻ lão tác giả biết rất nhiều thứ: Y tế, Kiến trúc, giờ là cả vấn đề TD nữa, em sợ lão ấy rồi! Dịch xong chương này em cũng ngất vài lần và mất một cơ số máu, huhu.

 

Phần dưới đây không có nội dung của truyện, em xin chân thành cảm ơn độc giả nào hảo tâm tiếp máu cho em.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.