Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 136 Đại tiểu thư mỉm cười – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 136 Đại tiểu thư mỉm cười

 

Dịch: Huyết hận

Nguồn: Sưu Tầm

 

Đại tiểu thư đưa Sở Phàm vào phòng, bảo hắn ngồi xuống ghế. Còn nàng thì ra ngoài phòng khác lấy nước trà đem vào, sau đó ngồi bên cạnh Sở Phàm, nói:

 

– Tiểu Sở, tôi đã sớm nghĩ bớt chút thời gian đưa anh đến khu thương mại Lam Cảnh xem xét một chút. Lần trước nghe anh nói mấy vấn đề liên quan đến khu này, tôi đã muốn tự mình thảo luận với anh về vấn đề này rồi.

– Đại tiểu thư, thật ra ngày hôm qua tôi, ách, không phải, giờ đã là mười hai giờ đêm, coi như là hôm trước đi. Hôm trước tôi có đến điểm giao dịch của khu Lam Cảnh ở tòa nhà Phú Lệ, biết được một chút tình huống, từ đó tôi cũng phát hiện ra một số vấn đề, cũng đang muốn trao đổi với đại tiểu thư.

 

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư nghe thấy vậy trong lòng thấy vui vẻ, nói:

 

– Hay lắm, anh thử nói ý tưởng của anh ra xem nào.

– Tôi đến tòa nhà Phú Lệ, xem xét điểm giao dịch của khu Lam Cảnh và cả những công ty khác nữa, tôi mới thấy rằng tình hình của các khu đều không khác nhau lắm, đều là người đến xem nhiều nhưng người mua lại ít. Vì sao lại như vậy?

 

Sở Phàm dừng một chút, hỏi.

Đại tiểu thư nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh như nước mùa thu nhìn Sở Phàm, ý muốn bảo Sở Phàm tiếp tục nói.

– Nếu nói là do người dân không muốn mua nhà, vậy bọn họ đến khu trung tâm môi giới địa ốc xem phòng làm gì? Lại còn không hề biết chán, mỗi ngày đều đến xem nhiều như vậy, đó là vì sao??

 

Sở Phàm nhìn vào đôi mắt trong veo của đại tiểu thư, nói từng chữ một:

 

– Đó là vì những người dân này đều đang có thái độ chờ đợi!

– Bọn họ ngày nào cũng đến xem sự thay đổi của các điểm giao dịch, chờ đợi một công ty bất động sản nào đó giảm giá, đợi cho giá phòng đã thấp như ý muốn của bọn họ thì họ sẽ tung tiền ra mua phòng ngay.

 

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư chớp chớp mắt, hỏi.

Sở Phàm nhìn khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn hoàn mỹ vạn phần của đại tiểu thư, nói:

 

– Bên cạnh đại tiểu thư có nhiều người như vậy, chỉ sợ đại tiểu thư không dùng được tôi thôi.

– Những người bên cạnh tôi thì nói làm gì, nếu mà giỏi như thế thì đã không để tình trạng hai tháng mới bán được hơn trăm căn phòng. Thật là tức chết đi được!

 

Đại tiểu thư nói xong, đôi mắt long lanh lại nhìn vào Sở Phàm, nói:

 

– Tiểu Sở, chẳng lẽ anh không muốn giúp tôi?

– Muốn chứ, muốn chứ. Chẳng lẽ đại tiểu thư không hiểu lòng tôi?

 

Sở Phàm nhìn đôi mắt u oán của Đại tiểu thư, cảm thấy trái tim mình cũng tan nát.

– Hừ, tâm ý của anh không nói ra thì ai biết được?

 

Đại tiểu thư hừ một tiếng, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Sở Phàm giật mình, lời này đại tiểu thư nói ra hình như có chút thâm ý, khiến cho người ta nghe xong có cảm giác …. Haizz, không nói rõ được!

Sở Phàm nhìn đại tiểu thư cười, trong lòng lại thấy lo lắng, hắn âm thầm quyết định, về sau nhất định phải làm đại tiểu thư cười, luôn luôn nở nụ cười xinh đẹp như vậy.

Đêm đã khuya, Sở Phàm và Đại tiểu thư cô nam quả nữ ở chung một phòng, mà lại là phòng của đại tiểu thư, điều này khiến cho người ta cảm thấy khó tin. Nếu cho nhị tiểu thư hoặc dì Mi nhìn thấy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem.

Nhưng lúc này, Sở Phàm và Đại tiểu thư vẫn đang vô tư thoái mái nói chuyện, luôn luôn có những nụ cười hiểu ý. Tất cả nhìn qua đều cực kì ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến người ta không đành lòng đi đến quấy rầy!

Để cho Sở Phàm và đại tiểu thư hưởng thụ sự tĩnh lặng ban đêm.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.