Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 134 Dì Mi say – Botruyen
  •  Avatar
  • 60 lượt xem
  • 4 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 134 Dì Mi say

 

Dịch: bigtet

Nguồn: Sưu Tầm

 

Dàn karaoke trong phòng cơ bản là bị ba cô nhóc nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm “chiếm dụng”. Tuy vậy ba cô bé này ca hát cũng rất êm tai, mọi người ngồi nghe cũng thích thú.

Dì Mi, chị Mai và đại tiểu thư ngồi bên kia đang nói chuyện hết sức rôm rả. Sở Phàm thường đưa mắt nhìn về phía dì Mi, phát hiện tư thái khi cô uống rượu vang đỏ cũng rất mê người.

Chị Diễm đưa chén whisky sang bên cạnh cho Sở Phàm, cười nói:

 

– Này anh chàng đẹp trai, tôi vẫn nhớ cậu đó.

– Tôi cũng vẫn nhớ chị.

 

Sở Phàm đón chén rượu, cười nói.

– Vì những lời này của cậu, chúng ta cạn một ly.

 

Chị Diễm nói xong nâng chén mời Sở Phàm.

Sở Phàm mỉm cười chạm cốc với chị Diễm, sau đó uống một hơi cạn sạch. Chị Diễm cũng một hơi uống cạn, tuy nhiên trong đôi mắt mê người lại hiện lên một nét cười quyến rũ.

– Thanh niên các cậu thật là hay. Đáng tiếc là tôi đã già mất rồi.

 

Chị Diễm hơi thở dài nói.

– Chị cứ đùa. Chị Diễm tao nhã chính trực, xinh đẹp thành thục, sao có thể gọi là già chứ.

 

Sở Phàm cất tiếng nói.

– Tiểu Sở, miệng cậu đúng là ngọt ngào thật, có phải với phụ nữ nào cũng đều nói thế hay không?

 

Chị Diễm mỉm cười hỏi.

– Ấy, làm gì có chuyện đó, tôi nói chuyện là theo lương tâm, đều là thật lòng cả.

 

Sở Phàm ha hả cười nói.

Nét hứng thú trong mắt chị Diễm phát ra càng nồng nàn. Chị khẽ xoay eo, khiến bộ ngực nảy lên kịch liệt, nhìn quả là dụ hoặc.

Tuy nhiên Sở Phàm phải nhịn không dám nhìn. Bởi lẽ hắn mơ hồ cảm thấy đại tiểu thư hay nhìn về phía hắn. Ánh mắt nàng hạn chế rất nhiều hành động của hắn. Hắn đột nhiên phát hiện, dưới ánh mắt trong suốt của đại tiểu thư nhìn mình, trong lòng hắn lại không hề có một chút ý tưởng không an phận nào. Có lẽ nét đẹp của đại tiểu thư còn có tác dụng cảnh cáo lòng dạ người ta.

Lúc này Trầm Mộng Lâm và nhị tiểu thư mới vừa hát xong bài “Tâm tình tươi đẹp”. Trầm Mộng Lâm sau khi trở lại chỗ ngồi liền xoay người sang hỏi Sở Phàm:

 

– Anh Sở, sao anh lại không hát? Hôm trước anh hát nghe hay lắm mà. Anh hát cho em nghe một bài được không?

– Ây, anh, anh đang suy nghĩ một vấn đề.

 

Sở Phàm ra vẻ thâm trầm nói.

– Nghĩ vấn đề gì?

 

Đôi mắt quyến rũ giảo hoạt của Trầm Mộng Lâm mở to, hỏi.

– Tiểu Lâm. Sao lúc hát em lại cứ quay lưng về phía anh thế? Mà cái PP* của em lại “nhỏ” nữa chứ. Em không biết anh bị cao huyết áp à? Hành vi của em xấu quá đấy!

 

Sở Phàm nói thầm vào tai Trầm Mộng Lâm.

– Đáng ghét!

 

Trầm Mộng Lâm nghe Sở Phàm nói xong thì phát cho hắn một phát, cả khuôn mặt cười ửng hồng.

 

Dì Mi khen.

– Ha ha, dì Mi hát mới gọi là hay chứ. Tôi chỉ làm nền mà thôi.

 

Sở Phàm cười nói.

– Khiêm tốn, đúng là cái đồ quỷ sứ.

 

Dì Mi nguýt Sở Phàm một cái nói.

– Dì Mi, tôi dìu dì về ghế nhé, nghỉ một chút đi.

 

Sở Phàm cảm thấy nếu cứ để dì Mi tiếp tục ôm hắn thế này thì hậu quả rất khó lường. Hơn nữa bộ ngực của cô lại thường xuyên cọ vào hắn. Trời ơi, dì Mi đêm nay không mặc áo lót. Bởi vậy cái cảm giác mềm mại này thực sự là kích động lòng người quá đi mất.

Nam nhân nào ôm trong tay một nữ nhân thành thục gợi cảm thế này mà chả muốn bốc hỏa. Sở Phàm cũng không phải ngoại lệ. Tất nhiên là hắn không dám có hành vi quá khích. Cho dù là trong đầu hắn đã ngàn vạn lần nghĩ tới vấn đề abc abc abc này, nhưng hắn vẫn phải ra vẻ lịch sự, không thể có cử chỉ gì không phải với dì Mi đang nép trong ngực mình. Phải biết rằng ở đây đang có rất nhiều người theo dõi hắn, đặc biệt là đại tiểu thư xinh đẹp thoát tục kia.

– Tôi còn muốn uống nữa. Hôm nay rất vui, cho nên muốn uống.

 

Dì Mi hàm hồ nói.

Đại tiểu thư lúc này cũng đã đi lên. Nàng thấy dì Mi thật sự đã say rồi, không thể để dì uống tiếp nữa, vội vàng nói:

 

– Dì Mi, chúng ta phải về thôi, đã muộn lắm rồi!

– Tiêm Tiêm, còn sớm mà. Tiếp tục đi, lâu lắm mới vui như hôm nay.

 

Dì Mi nói.

– Dì Mi, mọi người đều đã chơi đủ rồi, mình về nghỉ thôi nhé dì?

 

Đại tiểu thư nói.

– À, vậy thôi, về đi. Hôm sau lại đi tiếp.

 

Dì Mi hơi thở đầy mùi rượu, nói.

Đại tiểu thư thấy dì Mi đồng ý liền gọi nhị tiểu thư và mọi người ra về.

Mọi người thấy dì Mi đã say, lại cũng chơi đủ rồi, đều đồng ý ra về hết.

Sở Phàm đỡ dì Mi đi ra ngoài. Bởi vì bước chân cô xiêu vẹo lảo đảo, đứng không vững. Sở Phàm một là không làm, hai là làm tới nơi tới chốn, trực tiếp bế cô đi ra ngoài. Hành động của Sở Phàm dẫn tới sự chú ý của rất nhiều quý ông trong quán. Tuy nhiên hắn cũng chẳng quan tâm, vẫn ôm dì Mi đi thẳng ra ngoài.

Dì Mi bị Sở Phàm đột nhiên ôm lấy cũng chẳng phản kháng gì, mà thuận thế nép vào lồng ngực hắn, đôi mắt quyến rũ nhắm lại, đầu gối lên vai Sở Phàm.

Chị Diễm và chị Mai sau khi dặn đại tiểu thư và mọi người chú ý tới dì Mi xong liền đi trước.

Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm cũng đã hơi say, Sở Phàm không yên tâm để các nàng trở về một mình liền đề nghị để các nàng ở lại Biệt thự Lam Hải ngủ cùng nhị tiểu thư. Vừa hay nhị tiểu thư cũng đang có ý này, thế là cả sáu người lên xe quay về biệt thự Lam Hải.

Dì Mi nằm ở ghế sau, hai mắt khép hờ, đại tiểu thư ngồi cạnh chăm sóc cô. Xem ra dì Mi quả thực say quá, tuy nhiên cũng đã rất vui vẻ.

Sở Phàm tập trung lái xe. Hắn cảm thấy hương thơm còn đọng lại trên cơ thể mình. Hắn biết đây chính là mùi hương đặc biệt trên cơ thể dì Mi. Trong bàn tay hắn như vẫn còn cảm giác mềm mại ấm ấp của thân thể cô.

Mà câu nói dì Mi thì thầm vào tai hắn khi hắn ôm nàng ở quán bar Diêu Duệ vẫn quanh quẩn bên tai hắn:

 

– Tiểu Sở, ngực của cậu ấm áp quá. Có cậu bên cạnh tôi cảm thấy thật an toàn. Đêm nay cậu lại giúp tôi ngủ có được không?

Sở Phàm cười khổ, thở dài. Hắn không rõ là dì Mi say rượu nói mê hay là ….

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.