Ngồi sau xe, dì Mi lại nói đùa:
– Tiểu Vân, nam sinh vừa nãy hình như có ý với cháu hả? Cái cậu nam sinh trông đẹp trai tức giận đó, các cháu biết hắn chứ?
– Đẹp trai thì có mài ra ăn được đâu. Cháu không phải loại chỉ thích mẽ ngoài.
Nhị tiểu thư bĩu môi nói.
Dì Mi đảo mắt nhìn nhị tiểu thư cười nói:
– Nói hay lắm, nam nhân không chỉ nhìn tướng mạo, mà phải xem bản thân hắn thế nào, cậu nói phải không, Tiểu Sở?
Không biết vì sao dì Mi lại chuyển đề tài sang cho Sở Phàm.
– Ấy, dì Mi là người từng trải, nhìn người chín chán hơn so với bọn tôi nhiều. Vậy nên tôi tin dì Mi đã nói là chính xác.
Sở Phàm nói.
– Dì Mi, Tiểu Ngốc Ngốc cho dì đi tàu bay giấy đó.
Nhị tiểu thư cười nói.
– Tiểu Vân, đừng ngắt lời. Cháu đối với nam sinh kia cảm thấy thế nào?
– Chẳng có cảm giác gì, thật mà, dì.
Nhị tiểu thư thì thầm bên tai dì Mi:
– Với lại dì à, ba con còn chưa cho phép yêu đương đâu!
– Ranh con, lại còn lừa gạt dì. Ba cháu có muốn quản cũng chả quản được, còn nói là không cho yêu đương à?
Dì Mi tức giận nói.
– Dì, bản thân cháu còn chưa đủ tự tin.
Nhị tiểu thư bĩu môi nói
– Không tự tin? Cái con bé này, cháu xinh đẹp thế này, dì dám nói rằng cả trường cháu không có nữ sinh nào hơn được đâu. Sao lại còn không tự tin chứ?
Dì Mi cười nói.
Nhị tiểu thư nhìn trộm hai trái núi hùng vĩ trước ngực dì Mi, nhẹ giọng nói:
– Dì Mi, cháu…, ngực cháu nhỏ quá. Cháu thật hâm mộ dì. Ngực lớn như vậy, mặc quần áo nào cũng gợi cảm.
Sở Phàm sau khi nghe thấy nhị tiểu thư và dì Mi thảo luận về bộ ngực thì khóe miệng nhàn nhạt có ý cười. Tuy vậy hắn vẫn ra vẻ không nghe thấy gì hết, tập trung lái xe.
Dì Mi nghe nhị tiểu thư nói xong nét mặt sửng sốt. Cô không ngờ được nhị tiểu thư ngay trước mặt Sở Phàm lại có thể bàn về chuyện ngực to ngực nhỏ. Nói gì thì nói, Sở Phàm cũng là một người đàn ông. Hơn nữa cứ nhìn Sở Phàm thì cũng thấy hắn rõ ràng không phải là thiếu niên mà là một người đàn ông trưởng thành đó!
Tuy vậy dì Mi vốn thành thục hào phóng, đã trải qua đủ mọi tình huống, nên cô khẽ cười nói:
– Tiểu Vân, cháu còn nhỏ. Dì Mi lớn hơn cháu nhiều, cháu lại muốn so với dì à?
– Nhưng so với các bạn thân của cháu, của họ đều lớn hơn.
Nhị tiểu thư nói.
– Cái này chắc là do cháu dậy thì hơi muộn. Tiểu Vân, của cháu cũng không phải là nhỏ đâu, như thế là dậy thì bình thường đó.
Dì Mi cố sức hạ thấp giọng. Bởi cô không muốn Sở Phàm nghe được nội dung của nói chuyện giữa hai dì cháu.
– Cháu phải đợi tới bao giờ đây. Dì Mi thật là lớn, thảo nào hấp dẫn nam giới như vậy.
– Ha ha, đó là vì vốn dĩ Tiểu Sở đẹp trai mà.
Dì Mi lại chọn vài chiếc áo sơ mi cho Sở Phàm mặc thử.
Sau khi Sở Phàm mặc thử xong, đại tiểu thư vung tay lên, nói:
– Không tệ, mua hết đi!
Sở Phàm giật mình. Chỉ riêng bộ đồ hiệu Armanis của hắn cũng đã hơn triệu đồng rồi!
Sau đó dì Mi lại dẫn mọi người tới cửa hàng của nhãn hiệu thời trang nam nổi tiếng thế giới – Ferragamo.
Feierge là nhãn hiệu thời trang nam cực kì nổi tiếng. Dì Mi chọn cho Sở Phàm một bộ âu phục cao cấp màu xám, quần âu và áo sơ mi, hễ thấy thứ gì thích hợp là đều lấy cho hắn, còn đại tiểu thư thì không bỏ thứ gì, toàn bộ mua sạch!
Cuối cùng lúc ra khỏi khu thời trang, trên tay Sở Phàm lại có thêm vài cái túi to đùng nặng trịch!
Thực ra Sở Phàm cũng không cần đến những thứ quần áo vài triệu, hắn chỉ cần đại tiểu thư các nàng có lòng nhớ tới hắn, không coi hắn là người hầu kẻ hạ, mà đối xử với hắn như bạn bè, như người thân là được. Điều đó mới khiến Sở Phàm cảm thấy ấm lòng.
Trong lòng Sở Phàm, chỉ cần hai vị tiểu thư trong lòng có hắn, vậy là đủ, cho dù có bắt hắn làm trâu làm ngựa cũng được!
– Oa, đã tối mất rồi. Chúng ta đi dạo lâu như vậy sao?
Nhị tiểu thư nhìn đồng hồ hỏi.
– Tất nhiên là lâu rồi, còn không thấy mình mua bao nhiêu đồ đây à.
Dì Mi cười nói.
– Đi lâu như vậy cũng thật là mệt. Chị, chị còn muốn đi đâu nữa không?
Nhị tiểu thư hỏi.
– Tôi xin, Tiểu Vân, những lời này phải là chị hỏi em mới đúng chứ? Chị và dì Mi đã thấy mệt từ sớm rồi mà vẫn phải đi cùng em đó.
Đại tiểu thư nói.
– A, vậy chúng ta về thôi. Dù sao cũng mệt cả rồi, về tắm nước nóng thôi.
Nhị tiểu thư nói.
– Vậy về thôi, dì cũng đói rồi.
Dì Mi nói.
Vì vậy Sở Phàm lại đẩy xe, đem tất cả túi lớn túi nhỏ đưa tới chiếc BMW của đại tiểu thư, rồi đem hết lên xe.
Sau khi lên xe, đại tiểu thư kêu hừ hừ, xoa nắm bắp chân mình nói:
– Đi mệt thật, báp chân đau nhừ rồi, nhưng mà rất vui!
– Em cũng vậy, em cũng rất vui, Nếu dì Mi ngày nào cũng đi với chúng ta thì tốt rồi.
Nhị tiểu thư nũng nịu nói.
– Ngốc ạ, dì làm gì rảnh rỗi mà đi được với mấy đứa chứ.
Dì Mi cười nói.
Lúc này, Sở Phàm đã lái xe chạy về khu Lam Hải.