Dịch: Vích
Nguồn: Sưu Tầm
Đại tiểu thư, nhị tiểu thư và cả dì Mi đều lên lầu nghỉ ngơi. Sở Phàm cũng trở về phòng, định đi ngủ. Hắn nghĩ sáng mai còn muốn đi giúp Lâm Hiểu Tình chuyển nhà, buổi chiều lại theo các tiểu thư đi dạo phố. Cả ngày mai lăn qua lăn lại, sẽ rất mệt đây, cho nên đi ngủ sớm một chút thôi.
Sở Phàm mồm thì bảo là phải nghỉ sớm, nhưng về tới phòng rồi trong đầu lại hiện ra thân thể trong suốt nuột nà của dì Mi, nghĩ đến hình ảnh phong tình khi cô thay quần áo, đồ vừa cởi tâm thần đã siêu thoát.
Hơn nữa, đêm nay dì Mi lại ngủ cùng phòng với đại tiểu thư. Dì Mi và đại tiểu thư, không nghi ngờ gì, đều là những phụ nữ vô cùng tuyệt mĩ. Dì Mi chín chắn, yêu kiều, quyến rũ. Còn đại tiểu thư thì đẹp đến cao nhã, vẻ đẹp tuyệt mỹ của cửu thiên tiên nữ trong sương khói nhân gian, đẹp đến rung động lòng người, đến không thể cầm lòng được. Thế mà giờ đây, hai mỹ nữ cực phẩm này đều ở cùng một căn phòng, tưởng tượng một tý cũng thấy được cảnh xuân kiều diễm, làm người ta mơ màng, ngứa ngáy tâm thần.
Sở Phàm vốn đã chuẩn bị nằm xuống đi ngủ, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua, thấy cái TV thì lòng lại rung động, thầm nghĩ, “Dì Mi với đại tiểu thư ở cùng một phòng đúng là một cơ hội hiếm có. Vừa rồi đã thấy dì Mi cởi áo tháo đồ, giờ có khi đến lượt đại tiểu thư cũng cởi áo tháo đồ cũng nên. Dù sao đêm dài đằng đẵng, trằn trọc khó ngủ, nhìn mỹ nữ một cái cũng tốt, như thế lúc đi ngủ còn có thể có giấc mộng đẹp ý chứ!”
Hắn tìm đủ lý do để thuyết phục chính bản thân mình rồi bèn mở TV ra, không chút do dự, kết nối với camera trong phòng đại tiểu thư rồi bắt đầu rình xem. Trên màn ảnh, dì Mi và đại tiểu thư còn chưa đi ngủ. Dì Mi ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường, trên tay cầm xem một quyển tạp chí. Có lẽ vì dì Mi cho rằng chỉ có mình với đại tiểu thư ở trong phòng thôi, không còn ai khác nữa, cho nên tư thế của cô có vẻ rất lười biếng, nhưng lại làm tăng thêm thần thái hấp dẫn, nhìn qua lại càng thêm quyến rũ, sinh động.
Đại tiểu thư đã thay đồ, đang mặc áo ngủ bằng vải lụa tơ tằm. Sau đó, cô đi vào phòng tắm. Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào.
Dì Mi vẫn ngồi trên giường xem tạp chí, cặp lông mày lá liễu nhướn cao. Ánh mắt quyến rũ trong đôi mắt hạnh không biết rằng đã thu hút bao nhiêu tâm hồn đàn ông, cặp đùi đều đặn, tròn dài thả trên giường. Sở Phàm liên tục điều chỉnh màn hình, hòng rình mò theo hai chân dì Mi vào sâu trong bắp đùi. Đáng tiếc là mấy lần đều không có kết quả. Cho nên đành để thế vậy.
Lúc này dì Mi cũng đã đủ quyến rũ mê người rồi. Trong đầu Sở Phàm bây giờ, duy nhất chỉ có một ý nghĩ, chính là có thể được nằm trên người cô, dùng thủ đoạn cưỡng chế dày vò cô, có thế mới có thể thỏa mãn thú tính trong lòng hắn được.
Lúc này đại tiểu thư từ trong phòng tắm đi ra. Trên đầu còn có cái kẹp, kẹp bớt tóc trên trán lại, khuôn mặt tươi cười hơi ẩm ướt, chắc là vừa đi rửa mặt. Nàng hỏi:
– Dì Mi, dì vẫn chưa ngủ à?
– Chưa đâu, vẫn còn sớm mà. Bây giờ dì chưa buồn ngủ. Bình thường cứ phải 12 giờ dì mới đi ngủ. Thế nên thành thói quen rồi.
Dì Mi trả lời.
– Cháu thấy là nếu có người ở bên cạnh dì, chung sống với dì, thì cuộc sống của dì sẽ không như vậy đâu.
Đại tiểu thư cười nói.
– Nhưng mà làm gì có ai nào.
Dì Mi bực bội nói.
– Không phải đâu. Không thèm để ý đến dì nữa, cháu đi ngủ trước đây.
Đại tiểu thư nói xong ngồi xuống giường.
Dì Mi dang 2 tay, lười biếng đặt vào hai bên thắt lưng, thế là cái áo mặc ở nhà bị kéo lên trên, lộ ra cái bụng bằng phẳng, trắng nõn, đường cong của hai bầu ngực to, cao thẳng cũng như ẩn như hiện, đầy mê hoặc.
– Dì Mi, dáng người của dì thật tuyệt. Cháu tin là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể kìm lòng được trước sức hấp dẫn của dì đâu.
Đại tiểu thư ngắm thân thể dì Mi, nói.
– Làm gì có, già rồi. Làm sao mà so với các cháu được. Như cháu trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người lại đẹp. Cháu xem cháu mặc áo lót cỡ D này. Như thế dáng người mới xứng với khuôn mặt xinh đẹp, đây mới là kiểu người mà đàn ông không thể kháng cực lại được.
Dì Mi cười nói.
– Không giống nhau. Cơ thể dì so với cháu hoàn thiện hơn. Đấy mới là chỗ hấp dẫn nhất trên người.
Đại tiểu thư nói.
– Ngốc ạ. Chờ đến lúc cháu lớn tới tuổi này, thân thể của cháu cũng trưởng thành lên thôi.
Dì Mi cười, nói.
– Tắt đèn đi nhé. Dì cũng muốn đi ngủ rồi.
– Vâng ạ.
Đại tiểu thư nói xong thì “phụt” một tiếng, tắt hết đèn trong phòng.
Sở Phàm đối mặt với cái màn hình TV tối đen. Nét mặt vẫn không hề thay đổi. Hắn cũng không biết đêm nay sẽ ngủ thế nào nữa. Bởi vì dung nhan tuyệt vời kia của đại tiểu thư và cơ thể thành thục mê người kia của dì Mi không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Có lẽ sáng mai ngủ dậy lại là một giấc mộng xuân vô tận vô biên rồi.