Dịch: Vích
Nguồn: Sưu Tầm
Rời khỏi thư phòng của Kỷ Thiên Vũ, Sở Phàm đi tắm luôn. Sau khi tắm xong, hắn đi xuống lầu dưới. Lúc đến chân cầu thang mới nhìn thấy dì Mi đang đi lên. Vì lúc đó dì Mi đang cúi đầu bước, trên người đang mặc một bộ váy ngắn có đai, nên trước ngực hơi rộng mở ra, lộ ra chút da thịt trong suốt trắng nõn trước ngực. Sở Phàm ở trên cao nhìn xuống, thẳng đuồn đuột thấy được luôn ….bộ ngực của dì Mi.
Lúc này, dì Mi đã nghe thấy tiếng động, nên ngẩng đầu lên. Sở Phàm vội vàng lảng tránh. Tuy nhiên cảnh xuân sắc vừa rồi cũng đã khắc sâu dấu ấn trong đầu hắn rồi – nội y màu lam, bộ ngực tuyết trắng cao cao phồng lên hai bên, tạo thành một khe rãnh ở giữa ngực trắng mịn màng.
Tuy là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng như thế cũng đủ để cho hắn cả đêm bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
– Dì, dì Mi.
Sở Phàm đánh tiếng chào hỏi. Tiếp theo cũng không biết nên nói cái gì nữa.
– Tiểu… Tiểu Sở, vừa tắm xong à?
Dì Mi thấy tóc hắn ướt ướt nên hỏi vậy.
Thẳng đứng, mượt mà, sung mãn, to, mềm mại, tuyết trắng… từ nào Sở Phàm cũng nghĩ đến rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ chuẩn xác để diễn tả hai bầu vú quyến rũ của dì Mi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực của một người phụ nữ, cho nên hắn suýt nữa quên cả thở.
Tiếp nữa, con tim Sở Phàm đã nhảy tưng tưng rồi, lại bắt gặp dì Mi, hai ngón tay cái và ngón tay trỏ kéo hai bên sườn chiếc quần lót hình tam giác, rồi hai tay nhẹ nhàng tụt quần xuống. Một vùng tam giác dần dần lộ ra, chân phải của dì Mi nhấc lên khỏi một bên, chân trái lại nhấc lên, cởi hẳn quần lót vứt ra một bên. Lúc này cô đã hoàn toàn khỏa thân.
Lồ lộ trên màn hình TV, Sở Phàm nhìn chằm chặp vào, chính là dì Mi đang khỏa thân. Thân thể mềm mại, ngọc ngà, chín muồi kia đang ở trước mặt Sở Phàm, nhưng mà hắn lại chỉ có thể nhìn, không thể sờ vào được. Thật đúng là không có cái khổ nào như cái khổ nào. Hai tay hắn đã sờ loạn lên trên màn hình TV rồi. Sờ từ đầu đến chân hình ảnh dì Mi trên màn hình, không bỏ sót một li một tấc nào. Chỉ có chú ý nhìn và sờ, nhìn và sờ….
Sau đó dì Mi đi vào phòng tắm, nhưng rất lâu sau Sở Phàm còn chưa phục hồi được tinh thần. Thân thể dì Mi đã ghi dấu ấn sâu đậm trong đấu hắn, không rời ra được.
Lúc phục hồi được tinh thần, hắn đột nhiên phát hiện ra trên nền nhà có một mảng lớn ẩm ướt. Mất một lúc lâu hắn mới ý thức được, hóa ra là nước miếng của mình chảy ra. Hơn nữa, quần lót của hắn cũng ẩm ướt….
Dì Mi ơi là dì Mi, khi nào thì tôi mới có thể đứng trước mặt cô, tận mắt chứng kiến cô lần lượt thoát y?
Khi nào thì mới có thể có được ….. THÂN THỂ của cô….