Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 121 Cháu là người chú tin tưởng nhất – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 121 Cháu là người chú tin tưởng nhất

 

Dịch: DungDT

Nguồn: Sưu Tầm

 

Đúng lúc đang ôm ấp xúc động với Lâm Hiểu Tình thì di động trong túi Sở Phàm reo vang. Hắn lấy ra thấy nhị tiểu thư gọi tới. Hắn nghe máy:

 

– Alo, nhị tiểu thư đấy à?

– Tôi đây. Tiểu Ngốc Ngốc, anh ở đâu? Sao còn chưa về?

– Tôi, tôi đang ở bên ngoài. Nhưng có chuyện gì vậy?

– Ba tôi đã về rồi. Ba tôi đang hỏi sao anh không có mặt ở nhà đấy.

– Chú Kỷ đã về à? Thế tôi về ngay đây.

 

Sở Phàm nghe bảo Kỷ Thiên Phúc đã trở về, vội vàng nói.

– Được rồi, anh trở về nhanh lên. Chúng tôi đang chờ anh ăn cơm đấy.

 

Nhị tiểu thư giọng điệu cao hứng đáp, nói xong rồi cúp điện thoại.

Sau khi Sở Phàm nghe xong điện thoại, vẻ mặt hơi khó nghĩ bởi hắn đã hẹn đi ăn cơm cùng với Lâm Hiểu Tình trước rồi. Nhưng giờ Kỷ Thiên Vũ đã về, hắn không thể không quay lại. Có chút hơi khó xử rồi..

Lâm Hiểu Tình dường như nhìn thấu tâm sự của Sở Phàm. Cô nhoẻn miệng cười nói:

 

– Tiểu Sở, anh có việc phải không? Vậy anh cứ đi đi thôi. Tối nay tôi đến nhà bạn ngủ, ăn cơm ở đấy luôn cho tiện.

– Ba của nhị tiểu thư về rồi, cho nên tôi muốn về sớm một chút. Hay là cô đi cùng tôi đi, đến nhà nhị tiểu thư ăn cơm luôn.

 

Sở Phàm nói.

-Xấu hổ lắm, cô bé còn là học sinh của tôi mà. Không sao đâu, tôi đến nhà bạn đây. Anh có việc cứ đi thôi. Bữa cơm hôm nay gác lại, sau này chúng ta cùng đi ăn sau.

 

Lâm Hiểu Tình cười nói.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vui. Lâm Hiểu Tình thể hiện sự quan tâm nhường nhịn khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

– Vậy được rồi. Thật sự có lỗi quá. Đã nói là đi ăn cơm với cô, nhưng mà…

 

Sở Phàm nói chưa dứt lời Lâm Hiểu Tình đã vươn tay bưng kín miệng gã lại. Tiếp theo Lâm Hiểu Tình dịu dàng nói:

 

– Được rồi, lề mề quá đi. Đi thôi. Ngày mai nhớ đến giúp tôi chuyển nhà là tốt rồi!

Sở Phàm nghe vậy cười nói:

 

– Tốt thôi, tôi đi đây. Cô cũng cẩn thận một chút nhé. Có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé.

– Vâng!

 

Lâm Hiểu Tình lộ nét dịu dàng trên khuôn mặt quyến rũ mỉm cười, trong lòng cô chan chứa cảm giác ấm áp.

Cô đã lâu không có cảm giác vui vẻ như vậy. Sở Phàm xuất hiện dường như thay đổi cuộc sống của cô. Cô thích cảm giác này, thích cùng vui vẻ với Sở Phàm. Lâm Hiểu Tình hi vọng cảm giác này cứ thế kéo dài mãi.

Chỉ là, liệu có thể không?

———————————

 

Sở Phàm có chút áy náy, cũng không muốn tạm biệt Lâm Hiểu Tình. Vốn hắn đã hẹn cùng cô đi ăn cơm, nhưng nhị tiểu thư gọi điện lại bảo ba cô đã về nên hắn phải mau chóng trở về.

Lâm Hiểu Tình từ biệt Sở Phàm rồi thì lái xe đến nhà bạn mình. Trong lòng cô có chút cảm giác mất mát không thể lý giải được. Cô cảm thấy cái tâm của mình không được như bình thường, phảng phất như thất bại. Cô không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Cảm giác đó là do việc Sở Phàm rời đi chăng? Tóm lại là sau khi Sở Phàm đi rồi, cô bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, thất bại, phiền muộn; cảm thấy tâm hồn mình dường như trống rỗng, có cảm giác vừa được lại vừa mất, vì cái gì mà lại như vậy chứ?

Vì cái gì ư? Lâm Hiểu Tình thấy mình chưa bao giờ có cảm giác mất mát phiền muộn như thế vì một người đàn ông. Cô biết rõ rằng ngày mai là có thể gặp lại Sở Phàm được rồi, nhưng không ngờ trong lòng lại nôn nóng đến thế, mong chờ từng giây từng phút một đến lúc được ở cùng một chỗ với Sở Phàm. Cảm giác ấy thật là tuyệt vời, nhưng cũng thật là buồn bã.

Vì thế, cô bỗng mong mỏi thật nhanh đến ngày mai, mong chờ ngày mai đến. Bởi vì ngày mai, cô lại có thể gặp Sở Phàm rồi.

Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài nói với Sở Phàm:

 

– Tiểu Sở, chuyện này tạm thời cháu chỉ biết vậy thôi nhé. Bởi vì nếu tiếp tục đi sâu vào chuyện này thì không có gì tốt cho cháu cả.

– Cháu biết chuyện này thật là khó giải quyết. Cho nên, mình cháu sẽ không dính dáng vào làm gì, tự nhiên sẽ có người khác truy tra ra thôi.

 

Sở Phàm dừng lại một chút, thản nhiên cười nói tiếp:

 

– Chú Kỷ đừng quên Triệu Hoa – con trai của Triệu Thanh.

– Triệu Hoa? Chú biết chàng trai này, chín chắn, kín đáo, vài tuổi nữa chắc cũng là nhân vật số một đấy. Cậu ta làm sao?

 

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

– Cháu đã nói nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh nói cho Triệu Hoa biết. Triệu Hoa là người thông minh, nên chắc chắn anh ta sẽ biết cách truy tra ra cái chết bất thường của cha mình. Thực ra cháu cũng chẳng hứng thú gì với chuyện này cả. Cháu chỉ lo là cái chết của Triệu Thanh có liên quan đến việc bắt cóc nhị tiểu thư hay không thôi. Nếu có liên quan thì cháu không thể khoanh tay đứng nhìn được.

 

Sở Phàm nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì nhíu mày, nói:

 

– Cháu yên tâm đi. Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương tới người nhà của ta được. Tiểu Sở, chuyện này tốt nhất là cháu đừng nhúng tay vào. Chú sẽ dựa vào các mối quan hệ để tìm hiểu cho rõ chuyện đã xảy ra. Cháu cứ bảo vệ tốt bọn Tiểu Vân là được rồi, bởi vì cháu là người mà chú tin tưởng nhất.

Cháu là người mà chú tin tưởng nhất!

Những lời này do chính miệng của một ông chủ có tài sản bạc tỷ nói ra thì không thể coi như bình thường được. Sở Phàm trong lòng đầy kích động, bởi vì sự tin tưởng của Kỷ Thiên Vũ, cũng bởi vì trọng trách trên vai mình thật nặng nề.

– Vâng, được rồi. Cháu hiểu rồi.

 

Sở Phàm nói.

Kỷ Thiên Vũ hiểu ý cười, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn hỏi:

 

– Đúng rồi, Tiểu Sở, chi phiếu của cháu còn tiền không? Mai chú bảo Trương bá đi gửi thêm cho cháu một triệu nữa nhé.

– Không cần đâu chú Kỷ. Đợt trước chú gửi cho cháu một triệu cháu còn chưa tiêu hết được một phần mười.

 

Sở Phàm vội vàng cản.

– Lúc nào cần tiêu tiền thì phải tiêu chứ. Đàn ông là phải như thế. Chú sẽ chuẩn bị tiền cho cháu. Bởi vì cháu thường xuyên đi cùng bọn Tiểu Vân là cần phải tiêu tiền rồi. Cái con bé Tiểu Vân này có khi đi chơi không mang tiền theo đâu, đến lúc tính tiền mới toáng lên tìm chú, khổ thân chú mấy lần phải sai người mang tiền đến cho nó đấy. Cho nên cháu cứ mang tiền đi, đến lúc cần cũng có thể thanh toán giúp chúng nó.

 

Kỷ Thiên Vũ nói.

Sở Phàm nghe thế thì cũng đành cười trừ.

– À đúng rồi, chú còn đặt cho cháu một cái xe đấy. Mai người ta mang xe đến. Cháu có cái xe thì đi ra đi vào cũng thuận tiện hơn.

 

Kỷ Thiên Vũ nói.

– Cháu cảm ơn chú Kỷ nhiều!

 

Sở Phàm cảm kích nói.

– Cảm ơn chú cái gì? Cháu giúp chú bảo vệ bọn Tiểu Vân là chú phải cảm ơn cháu mới phải chứ. Được rồi, chú còn có chút việc cần phải ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện cho chú nhé.

 

Kỷ Thiên Vũ nói.

– Vâng.

 

Sở Phàm gật đầu rồi rời khỏi thư phòng của Kỷ Thiên Vũ.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.