Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 120 Lại cảnh cáo Lâm Phong – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 120 Lại cảnh cáo Lâm Phong

 

Dịch: DungDT

Nguồn: Sưu Tầm

 

Sau khi cô gái xinh đẹp thần bí Ngân Hồ biến mất trong bóng đêm mờ mịt, Sở Phàm phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đảo qua. Triệu Hổ hai tay buông thõng xuống dưới đất. Giờ phút này gã không giống như một con hổ luôn ăn thịt người mà có vẻ giống chú mèo đang bệnh tật. Lôi Báo thì vẻ mặt vô cùng thống khổ vì tay phải của gã đã bị Ngân Hồ phế bỏ.

Lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng gây sự chú ý của Sở Phàm. Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua thấy Lâm Phong đang muốn lặng yên ngấm ngầm rời đi. Bên cạnh gã có ba người bảo vệ. Hóa ra lúc này gã thấy tình thế diễn ra không đúng kịch bản nên có ý định chạy trốn. Thân thủ Sở Phàm vượt quá sự dự kiến ban đầu của gã cộng với đột nhiên xuất hiện cô gái mặc bộ đồ màu bạc lạnh lẽo xinh đẹp khiến cho Triệu Hổ và Lôi Báo bị quật ngã. Gã không dám ở đây lâu, vì thế gã tính đến nước chuồn trước rồi tính toán sau.

Sở Phàm nhìn bộ dạng chạy trốn của Lâm Phong, cười khẽ nói:

 

– Lâm Phong, mày không phải là muốn dạy dỗ tao một chút sao? Sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ trốn đi thế này?

Lời nói của Sở Phàm như cái roi quất thẳng vào vết thương trong lòng Lâm Phong. Mặt gã hết đỏ rồi lại trắng, trong lòng tràn đầy cảm giác sỉ nhục. Đã nhiều năm trôi qua, gã chưa lần nào chịu sỉ nhục như lần này. Tuy nhiên gã cũng không giống cái loại đầu óc cuồng dại như Trần Tuấn Sinh. Bởi vậy đối mặt với tiếng cười của Sở Phàm gã vẫn cắn răng chịu đựng. Trong đầu gã rất rõ ràng về tình thế hiện tại của mình. Một người khi đã thất thế thì cũng không được trách người khác, có oán là oán sao mình không đủ mạnh.

Lâm Phong bây giờ chính đang trong tình trạng thất thế. Bởi gã gọi người đến vây đánh Sở Phàm với mong muốn sát hại hắn. Thế mà bây giờ những người mà gã mang đến lại bị hắn đánh cho thất điên bát đảo. Gã biết chính mình đang thất thế, vì thế gã phải nhẫn nhịn chờ đợi đến một ngày nào đó, một ngày nào đó thuận lợi, gã thề nhất định phải tự tay cắt bỏ từng miếng thịt trên người Sở Phàm.

Lúc này Sở Phàm đã đi đến trước mặt gã. Ba tên hộ vệ bên cạnh gã lộ ánh mắt chần chờ. Bọn họ không phải là người mù nên đương nhiên đã nhìn ra sự lợi hại của Sở Phàm. Ngay cả hai người Triệu Hổ và Lôi Báo liên thủ lại mà cũng không chiếm được phần hơn mà ngược lại còn bị Sở Phàm đánh cho thất điên bát đảo. Chỉ riêng điểm đấy bọn họ tự nhận không phải là đối thủ.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Sở Phàm. Tất cả mọi người đều có thể thấy được ánh mắt của gã như có ngọn lửa rừng rực bởi sự tức giận đến nghẹn ngào trong lòng gã đang thiêu đốt.

– Lâm công tử, tao và mày không có thâm cừu đại hận đúng không? Làm gì mà dùng ánh mắt như vậy nhìn tao? Mày cũng biết rằng hôm nay mày đáng tội chết phải không. Nhưng loại người như mày không xứng để tao ra tay.

 

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

– Hừ, Tao với mày thù sâu như biển. Một ngày nào đó mày sẽ bị chết thảm dưới tay tao

 

Lâm Phong âm trầm nói.
– Đúng rồi, cô gái mặc bộ đồ màu bạc vừa rồi là bạn của cô à?

 

Sở Phàm hỏi.

– Không phải, tôi chưa từng thấy cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy không phải là bạn của anh sao? Tôi còn nghĩ rằng đây là người mà anh gọi đến giúp.

 

Lâm Hiểu Tình nói.

– Tôi cũng không biết cô ấy. Thật là kỳ quái. Cô ấy như thế nào mà đột nhiên xuất hiện trợ giúp tôi nhỉ?

 

Sở Phàm nhíu đôi lông mày, khó hiểu hỏi.

– Có lẽ cô ấy biết anh mà anh lại không biết cô ấy chăng.

 

Lâm Hiểu Tình nói.

Sở Phàm nghe vậy dửng dưng cười nói:

 

– Có lẽ vậy. Đúng rồi, suýt nữa quên là chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa.

– Vâng, chúng ta đi bây giờ luôn.

 

Lâm Hiểu Tình nở nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tựa như một quả đào chín làm cho ai nấy không kìm nổi muốn cắn một cái. Sở Phàm cũng muốn cắn một cái vào miệng nhưng hắn đã kìm chế được xúc động trong lòng. Hắn thấy rằng được ôm Lâm Hiểu Tình như bây giờ đã là một hạnh phúc lớn lao rồi. Bởi khi ôm Lâm Hiểu Tình là hắn cảm giác rõ ràng bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô, cái cảm giác này rất thực.

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.